Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em

Chương 48 : Ai là bí mật của ai

Ngày đăng: 18:48 18/04/20


Đối với chuyện Chương Tranh Lam có bạn gái, Giang Dụ Như tuy đã phát hiện ra nhưng khi chính thức được Châu Kiến Minh thông báo, cô ta vẫn khó tránh khỏi có chút hụt hẫng. Cô ta hỏi Châu Kiến Minh: “Đối phương là người như thế nào?”



Người kia đáp: “Trông phải nhỏ hơn Tranh Lam mấy tuổi, rất điềm đạm, nho nhã và rất cao.” Châu Kiến Minh an ủi Giang Dụ Như, nơi nào chẳng có cỏ thơm. Cô ta cũng hiểu, huống hồ cô cũng chưa thích Chương Tranh Lam đến mức bắt buộc phải là anh, chỉ là… có chút cảm giác mất mát.



Die nda nl equ ydo n



Hôm nay Giang Dụ Như gọi điện thoại cho Chương Tranh Lam, đối phương cười, nói: “Buổi chiều anh ở công ty, muốn đến chơi không, anh pha trà ngon đợi Giang đại tiểu thư em đến.”



Dụ Như cười, hỏi anh: “Chương Tổng, buổi tối cùng ăn cơm nhé?”



“Được thôi, nhưng mà… em không ngại nếu anh dẫn theo người nhà chứ?”



“Đương nhiên.” Khi dập điện thoại, Dụ Như thở dài một hơi. Có lẽ nên gặp xem rốt cuộc cô ấy là người thế nào mà nắm giữ được trái tim Chương Tranh Lam nhỉ?



Thủy Quang vừa tan làm liền bị Chương Tổng đón lên xe. Người kia thắt dây an toàn cho cô xong liền nghiêng đầu hôn lên má cô, nói: “Đi ăn cơm thôi.”



“Anh hút thuốc đấy à?” Vừa rồi khi anh xán lại gần, cô ngửi thấy mùi thuốc lá, còn về hành vi hôn trộm kia, cô đã quen đến mức chẳng cảm thấy gì nữa rồi.



Đối với lời “truy hỏi” như thế này, Chương Tranh Lam cảm thấy rất oan ức. “Trước khi tan làm có khách hàng đến, hút thuốc trong phòng làm việc của anh, anh bị ám mùi thuốc của người ta thôi.” Anh nói cứ như mình thuần lương đến mức chưa bao giờ chạm vào thuốc lá vậy.
Giang Dụ Như nói xong cũng thở dài một hơi, còn Thủy Quang thì lạnh toát toàn thân. Tháng Sáu năm 2006, tai nạn hàng không, mấy chữ này đủ khiến cô sợ hãi, run rẩy.



Chương Tranh Lam quay lại, lập tức để ý đến vẻ khác thường của cô, nhưng vì có người khác ở đây nên anh không nói gì, ngồi xuống rồi kéo lấy tay cô bên dưới bàn, thấy hơi lạnh liền xoa xoa để nó ấm lên, sau đó hỏi Dụ Như rằng hai người vừa nói chuyện gì? Người kia không hề phát hiện ra sự thay đổi của Thủy Quang nhưng lại nhạy bén, biết là không nên nhắc đến người đàn ông khác trước mặt anh, liền nói: “Nói chuyện phiếm thôi.”



Bữa cơm sau đó, Chương Tranh Lam nói chuyện với Giang Dụ Như. Thủy Quang tỏ ra rất trầm mặc, thỉnh thoảng Dụ Như hỏi một câu nhưng cô chỉ đáp hờ hững, qua quýt.



Hôm đó, khi ra khỏi nhà hàng, Giang Dụ Như nói với Chương Tranh Lam: “Vậy phiền anh xử lý hai tấm vé xem buổi biểu diễn của Blue đấy”, sau đó tạm biệt họ, rời đi.



Sau khi lên xe, Chương Tranh Lam hỏi người bên cạnh: “Sao thế? Lúc ăn cơm em chẳng nói năng gì.”



Thủy Quang nói: “Quay về đi, em hơi mệt.”



“Ăn no lại ngủ, em cẩn thận không lại biến thành heo đấy.” Chương Tranh Lam cười. “Về nhà anh hay là nhà em?”



Buổi tối hôm đó là lần thứ ba hai người quấn quýt, giao hòa, tuy có chút bất ngờ nhưng dường như cũng đã tự nhiên, quen thuộc hơn. Khi Thủy Quang từ từ bị mất phương hướng, giống như rơi vào biển sóng, cô nâng tay lên muốn tóm lấy thứ gì đó, ngay sau đó cô được ai đó nắm tay rất chặt, mười ngón tay đan vào nhau. Cô nghe thấy có người nói: “Anh ở đây.”



Đêm hôm đó, bí mật tồn tại trong lòng hai người lại một lần nữa được khéo léo cất giấu.