Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em

Chương 6 : Người tốt rồi sẽ được báo đáp

Ngày đăng: 18:47 18/04/20


Thủy Quang ngồi trên ban công nhìn bầu trời đêm mờ mịt. Đêm tối có thể khiến cô vô tư bộc lộ hết cảm xúc của mình.



Cô từng hận ông trời không công bằng, vì sao không phải là người khác mà lại là anh? Cô cũng hận chính mình, hận người rõ ràng đã nói là sẽ đợi cô nhưng lại không giữ lời hứa. Đôi lúc, Thủy Quang cảm thấy mình như kẻ tâm thần, cô bắt đầu ảo tưởng một số thứ, từ nhỏ đến lớn, có quá nhiều ký ức, cô muốn phác họa lên anh thì quá dễ dàng, nhưng khi tỉnh táo lại, những thứ đo schir khiến cô càng thêm trống rỗng và tuyệt vọng…



Ngày hôm sau, lúc Thủy Quang thức dậy nhìn đồng hồ đã là hơn chín giờ, sau khi nhớ ra mình đã không cần đi làm nữa, cô ngồi đờ đẫn một hồi lâu mới xuống giường, vào nhà tắm, vỗ nước lạnh lên đôi mắt sưng mọng của mình.



La Trí ngồi khoang chân trên chiếc ghế sô pha nhỏ trong phòng khách xem ti vi, nhìn thấy cô từ trong phòng đi ra, nói: “Dậy rồi à!”



Thủy Quang ngồi xuống bên cạnh anh. “La Trí, anh về đi.”



La Trí sững sờ. “Làm gì mà phải đuổi anh đi vậy? Muốn về thì cùng về.”



“Em sẽ không về, ít nhất không phải bây giờ… La Trí em ở đây rất tốt, thật đó.”



La Trí xoa đầu cô. “Được rồi, em không muốn về thì anh cũng không về.” La Trí thấy cô vẫn còn cố chấp, liền nói thẳng: “Anh đi, được, nhưng nhất định cũng sẽ vác em đi cùng!”



Thủy Quang bất lực, biết rõ cái tính ngoan cố của anh có nói gì cũng vô dụng, đành hỏi: “Vậy công việc của anh thì thế nào?”



La Trí xua tay. “Cái cũ không đi cái mới không đến. Bâu giờ, hai anh em chúng ta sẽ cùng tìm việc.”



Cuối tuần, Thủy Quang đến một tiệm bánh ngọt mua bánh cho La Trí, tình cờ gặp một người bạn cũ. Đối phương nhìn thấy cô, liền đến chào hỏi: “Tiêu Thủy Quang?”



Thủy Quang cười. “Lâu rồi không gặp, chị Nguyễn Tĩnh.”



Nguyễn Tĩnh tươi cười, nói: “Đúng vậy, phải hơn một năm rồi nhỉ. Em có bận không? Nếu không vội thì tìm chỗ nào ngồi xuống uống cốc trà nhé!”



Hai người vào quán trà đối diện tiệm bánh ngọt.



Lần đầu tiên Nguyễn Tĩnh và Thủy Quang gặp nhau là khi Thủy Quang học năm hai, còn Nguyễn Tĩnh là nghiên cứu sinh năm hai. Thủy Quang dắt Edward đi dạo, cô ngồi xuống chiếc ghế bên vệ đường, một nữ sinh đang ngồi đó tươi cười bắt chuyện: “Chó của em đẹp thật đó, nó tên là gì?”



“Edward.”



Nữ sinh kia hơi ngẩn người, sau đó cười lớn: “Thế giới rộng lớn chuyện kỳ lạ gì cũng có, chó của chị cũng tên là Edward, nhưng mà bay giờ nó ở quê, cách chị mười vạn tám nghìn dặm.”



Hai người tiếp tục trò chuyện. Có thể là do hợp tính, lại học chung một trường, về sau, hai người thường xuyên hẹn nhau ra ngoài uống trà tâm sự.



Nguyễn Tĩnh nói mình đến đây học vì muốn chạy trốn một người.
“Sinh tố đi!”



Chương Tranh Lam gọi sinh tố và cà phê. Trong cuộc nói chuyện sau đó, cô gái vẫn luôn rất dễ gần, thỉnh thoảng hỏi anh vài câu.



“Bình thường anh thích làm gì? Có xem nhiều phim không? Tôi rất thích xem phim.”



Chương Tranh Lam cười, nói: “Vậy sao? Tôi cũng tàm tạm.”



Đối phương mỉm cười. “Lần sau nếu có dịp, chúng ta đi xem phim nhé?”



“Được thôi.”



Tính cách Chương Tranh Lam là vậy, đối với ai cũng ôn hòa, nhưng lần này anh thật sự không thể kiên nhẫn đợi thời gian trôi qua một cách nặng nề được nữa. Tuy vậy, anh vẫn cố gắng giữ phép lịch sự tối thiểu.



Anh mân mê cốc cà phê trong tay, nói chuyện với cô gái ngồi đối diện, cho đến khi hacker Trương gọi điện đến. Anh xin lỗi đối phương rồi nghe máy.



“Lão đại, hì hì, anh đang bận sao?”



Chương Tranh Lam “ừm” một tiếng. “Có chuyện gì?”



“Cũng chẳng có chuyện gì, hôm nay em đã gọi điện cho cô Tiêu kia, hỏi ý của cô ấy về chuyện chụp ảnh quảng cáo cho trò chơi. Xin lỗi sếp, tiền trảm hậu tấu rồi, nhưng em thật sự cảm thấy cô ấy rất thích hợp.”



Ngón tay đang đặt trên cốc bất giác dừng lại, một lát sau, anh hỏi: “Cô ấy nói gì?” Anh phát hiện ra bản thân mình có phần căng thẳng.



“Cô ấy không đồng ý ngay nhưng nói sẽ cân nhắc, lão đại, nếu như cô ấy đồng ý thì chọn cô ấy nhé?”



Chương Tranh Lam hờ hững nói: “Tùy cậu.”



Hacker Trương nghe vậy liền xun xoe nịnh bợ: “Ông chủ anh minh!”



Chương Tranh Lam tắt máy, vô thức cắn cắn môi. Cô gái ngồi đối diện thấy vẻ mặt anh đột nhiên trở nên trầm tĩnh, do dự hỏi: “Anh… bận việc gì phải không?”



“Hử?” Chương Tranh Lam định thần lại, ngay lập tức đứng lên, nói: “Xin lỗi, tôi có chút việc phải đi trước.” Anh gọi phục vụ đến thanh toán, đối phương nhất thời phản ứng không kịp nhưng anh đã khách sáo gật đầu với cô ta. “Rất vui vì được gặp cô, tạm biệt.”



Ra đến xe, anh dựa vào ghế, nhắm mắt lại một lúc lâu rồi mới quay sang nhìn chiếc túi đặt trên ghế phụ, bên trong là một chiếc áo len cũ. Hai tay anh nắm lấy vô lăng, chậm rãi ngả đầu vào đó, lẩm bẩm: “Mình thật sự điên rồi.”