Em Gái! Anh Yêu Em - Nga Trần

Chương 18 : Ba mong là ai?

Ngày đăng: 11:33 18/04/20


Khang tắm sạch sẽ mặc quần kaki lửng, thân trên ở trần, quấn khăn trên cổ, vừa lau tóc vừa mở cửa bước ra phòng khách. An ngồi bên bàn ăn, mắt tròn, mắt dẹt nhìn anh hai muốn trào máu mũi. Xưa giờ, lúc ở nhà, anh hai vẫn mặc áo thun và quần lửng, sao hôm nay lại ở trần? Ặc, cơ ngực săn chắc, vài giọt nước còn đọng trên vai, bụng phẳng, không có bụng bia như mấy ông tuổi băm mê nhậu. Mái tóc hơi rối ướt nước, nhìn qua quả thật khiến mấy bà chảy nước miếng à. Khang đi lại bàn ăn, tự nhiên bóc đậu que lên ăn, rồi ra ghế ngồi lau tóc, còn An bị đơ như cây cơ.



- Sao anh không mặc áo? Coi chừng bệnh!



- Ừ! Hôm nay hơi nóng, cởi trần cho mát.



- Nhưng mà....



- Nhưng sao?



- Em là con gái mà.



- Trời, tập cho quen đi. Mai mốt lấy chồng còn thấy những chỗ khác nữa kìa. Hahaha



- Anh này!!!



- Anh lau tóc vậy lâu khô lắm, anh nên dùng máy sấy.



- Ừ, để anh đi lấy máy sấy.



Khang thấy An đỏ mặt, nghĩ cô ngại nên cũng đứng lên, đi vô phòng mặc áo thun ở nhà, rất tự nhiên qua phòng của An, mở ngăn tủ lấy máy sấy, thấy bao nilon màu đen, tò mò nên mở ra xem, là hai hộp que thử thai. Khang chấn động, nhìn vội ra ngoài, rồi lại nhìn que thử thai. Ánh mắt chuyển biến, mặt Khang đanh lại. Anh cột lại túi xốp đen, đóng tủ và đi ra ngoài. An đi lại chỗ anh hai, ngồi xuống giật lấy máy sấy, Khang hơi cau mày, nhìn em không nói gì, ngồi xoay người cho An lau và sấy tóc. Không gian rơi vào im lặng, Khang suy nghĩ về que thử thai, còn An cố hít thở sâu vì hương gỗ, hòa cùng mùi xạ hương tỏa ra từ cơ thể nửa trần khi nãy thật là....mê hoặc.



Xong, An mang máy sấy vô phòng cất, mới nhớ sực ra hai hộp que thử. Vội vàng kéo ngăn tủ, may quá, túi xốp vẫn còn cột, có lẽ túi màu đen nên anh hai không chú ý. An thở phào đi ra. Khang đang đăm chiêu thấy An liền anh lên tiếng:



- Thôi, ăn cơm đi, cũng hơn 9 giờ rồi.



An ngồi vô bàn, chỉ ăn cơm không, không dám ngước lên nhìn ai kia, tim An đập thình thịch, mặt đỏ bừng. Bất giác nhớ tới Thiên Vũ hôm đó trong phòng tắm. Hey ya, hai người này không biết ai đẹp hơn nhỉ?. Hơ, tự nhiên so sánh, lại còn so sánh bậy bạ nữa. Thiên An, mày đen tối quá rồi đó. An lại nhớ tới anh hai vì mình đi mặc lại áo thì phì cười, chỉ có anh hai là nuông chiều cô vô điều kiện. Hihi, ai làm vợ anh chắc sướng, Khánh Đình đúng là có mắt nhìn người. Không như tên Thiên Vũ vô sỉ kia:



- Sao em không ăn? Bỏ đồ ăn là tội lớn đó.



- Ai nói bỏ, công em nấu cực lắm đó. Anh ráng ăn hết đi.



- Ừ, chắc chắn rồi.



Hai người cùng ăn, Khang ăn rất ngon, còn An thỉnh thoảng lén ngắm anh, tủm tỉm cười.



Trong lúc An rửa chén, Khang lau bàn, ra bàn trà ngồi nghĩ ngợi gì đó, anh khom tới trước, hai tay chắp trên đầu gối:



- Thiên An! Em có người yêu chưa?



An khựng lại, xém chút làm rơi chén.



- Hihi! Người yêu gì chứ, em vẫn đang đi học mà.



- Em đã qua 18 tuổi, đâu còn là học sinh phổ thông nữa.
- Dạ.



Sau khi hỏi số phòng ba nằm, Khang chở An vô bệnh viện, nhìn ông Thanh băng bó quanh người và cánh tay đang nằm trên giường bệnh, chân mày Khang nhíu chặt, còn An thì mếu máo chạy lại ôm ba.



- Ba! Ba bị sao vậy? Ba đau lắm không? Huhuhu



- Con gái, ba chỉ bị bong gân xíu thôi mà khóc ghê vậy. Con khóc xấu quá làm ba cười càng đau thêm đó. Hahaha



- Ba này...!!!



Ông Thanh xúc động vuốt tóc con gái, nở nụ cười trìu mến. Tại sao tai bay họa gửi liên tiếp ập tới. Chuyện đã 18 năm tự nhiên bị khui lại gây sóng gió. Hai đứa con của ông, thằng lớn chịu chưa đủ sao mà giờ còn bắt con bé chịu. Ông thở dài, nhìn ra ngoài thấy Khang đứng trầm ngâm, mặt lạnh như tiền, tỏa ra hàn khí u ám đáng sợ. Bất giác, ông nhìn con cũng lo sợ. Ông đẩy nhẹ An ra trìu mến:



- Con ra xem mẹ đâu rồi, mua đồ ăn gì từ sáng đến giờ chưa thấy nữa.



- Dạ. Để con đi tìm mẹ.



An bước ra khỏi phòng, thì Khang đi vô phòng, đóng cửa, ngồi bên cạnh ba. Đây là phòng bệnh vip nên hiện tại chỉ có ông Thanh và Khang ở trong phòng. Ông nhìn Khang đau đáu nổi niềm. Bàn tay già nua nắm lấy bàn tay to rộng, nổi rõ những khớp xương chai sần. Bất giác, ông gục khóc trên tay con.



- Tha lỗi cho ba! Con trai. Là ba không tròn trách nhiệm của người cha. Mọi tội lỗi hãy để ba gánh, dù là con hay em có chuyện, ba đều không sống nổi, con trai à. Huhuhu



- Ba! Sao ba nói vậy. Con...con nhận không nổi.



- Khang à! Chính vì con lương thiện và hiếu thảo quá, cứ nghĩ cho ba rồi bị dồn ép, Thiên Vũ mới có cơ hội....con có gì cứ nói thẳng với ba. Chúng ta là cha con mà.



- Không có đâu, có gì con sẽ nói với ba đầu tiên. À! Lần này ba biết ai làm không? Có phải Thiên Vũ???



- Yên tâm, không phải nó, là ông Cường, bạn tìm Trầm cùng ba năm xưa. Nó đến chất vấn ba vì hai người bạn ở Lào Cai bị đánh đập rất dã man, đến bán thân bất toại, chỉ để hỏi địa chỉ của nó. Nó nói tự nó sẽ tới tìm ba.



- Ông ta đánh ba?



- Đàn em nó đuổi đánh, ba chạy trốn nên té xe. Khang à, chắc mình phải chuyển chỗ ở.



- Tại sao phải chuyển? Trốn tránh không phải là cách giải quyết. Bạn hắn bị bán thân bất toại, hắn không sợ còn muốn chui vào rọ, thì cứ để hắn vào.



Khang gằn từng tiếng, mặt đanh lại, cả người toát ra hởi thở lạnh lẽo, tàn ác. Ông Thanh trố mắt nhìn con mình, không lẽ nó...



- Quý Khang? Phải con không?



Khang nhếch mép, đôi mắt tối đen nhìn ông Thanh, rồi đứng lên quay mặt ra cửa, thân hình thẳng tắp, hai tay đút túi quần.



- Ba mong là ai?



- ????????