Em Gái! Anh Yêu Em - Nga Trần

Chương 21 : Có còn hận em!

Ngày đăng: 11:33 18/04/20


Bác sĩ nhíu mày, đánh giá Vũ từ trên xuống dưới. Trong bệnh án, cô gái mới có mười tám tuổi, mà người đàn ông cao lớn trước mặt này nhìn qua khoảng 30 tuổi, chắc là vợ chồng nên mới sốt ruột và mất bình tĩnh.



- Anh theo tôi vào phòng riêng nói chuyện.



Trong phòng dành cho bác sĩ phụ sản, bác sĩ xem xét bệnh án, thở dài. Đối với kiểu đàn ông không chăm sóc tốt cho vợ, bà rất có thành kiến nên nói với Vũ một cách bực mình:



- Cô ấy còn quá nhỏ, sao lại để mang thai sớm như vậy chứ hả?



Lời nói sắc bén của bác sĩ lọt qua tai của Vũ, bất ngờ khó tiếp nhận. Đột nhiên Vũ đứng phắt dậy, thân hình cao to, cao hơn bác sĩ rất nhiều, âm điệu phát ra cũng cao hơn:



- Cái gì?



Vũ chồm tới, vịn hai tay bác sĩ vừa lắc vừa hỏi " cô ấy có thai thật?"



Bác sĩ bị bóp đau đến cau mày, Vũ mới thả ra "xin lỗi". Khí lực người này quá mạnh. Cũng may là mình chưa nói gì quá đáng, nếu không....hey ya.



- Anh ngồi đi, tôi có chuyện cần nói: muốn giữ hay không? Cô ấy còn quá trẻ, thai cũng được 5 tuần, chưa có tim thai nên dễ. Chứ để có tim thai rồi tội lắm.



- Con của tôi, ai dám bỏ, tôi sẽ bắt kẻ đó mạng đổi mạng.



- Này anh, đây là bệnh viện, ở đất nước có pháp luật, anh muốn dùng luật rừng ở đây à?



"Nhìn mặt đẹp trai sáng láng, mà tỏ ra mafia chi cho thiên hạ ghét. "



- Nếu yêu vợ thì nên để có con trễ một chút chứ. Nhưng anh muốn giữ, tôi sẽ tiêm dinh dưỡng cho cô ấy. Vợ anh mang thai khi còn quá trẻ là chuyện lớn. Dù cho người đàn ông gia trưởng cũng không thể coi nhẹ sức khỏe của vợ mình? Hôm nay may mắn mà cô ấy xỉu ở đây, bằng không anh còn chẳng có cơ hội gặp vợ lẫn con, mà vợ anh sẽ trực tiếp được đưa vào phòng thủ thuật. Cô ấy thiếu máu, thêm căng thẳng quá độ nên ngất. Cần tránh cho cô ấy tiếp xúc khói thuốc, bia, rượu gậy hại cho thai nhi.



Nữ bác sĩ nói một hơi, thấy anh cứ đờ ra, nên húng hắng, Vũ sực tỉnh, gật đầu cảm ơn. Nếu Dạ Long và thuộc hạ thấy bộ dáng nhún nhường này của anh, chắc phải nể vị bác sĩ kia vài phần.



Trong phòng bệnh, trên chiếc giường trắng là một cô gái đang nằm ngủ. Mặc bộ quần áo bệnh nhân, hai mắt nhắm nhưng thỉnh thoảng run run, đảo qua lại như gặp ác mộng. Bộ dạng nhỏ xíu, trơ trọi càng khiến người đàn ông kia đau lòng… bàn tay to lớn bao bọc bàn tay trắng bệch nhỏ bé. Thì ra, cảm giác làm cha là như thế này: Vui sướng, hưng phấn, hơn nữa có một chút khủng hoảng…



Vũ đi ra ngoài bệnh viện, móc trong túi ra điện thoại lạ, bấm gọi cho Dạ Long.



- Cậu đang ở đâu? Điện thoại cho lão Lâm đặt cho tôi phòng khách sạn ở Đà Lạt




- Vâng! Thưa anh.



Thiên Vũ tự lái chiếc BMW đi vô bệnh viện thăm An. Cô chưa tỉnh, vẫn ngủ rất say, có lẽ mấy bà bầu thường mê ngủ. Vũ đặt thố cháo lên bàn, lặng lẽ ngồi bên giường. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng dừng trên bụng An. Nơi này, con của hắn đang từng ngày lớn lên, đứa con nối dõi của hắn. Về điều này, hắn chưa từng nghĩ qua. Cô gái nhỏ này, luôn luôn đơn thuần như một tờ giấy trắng vậy. Cho tới bây giờ cũng không biết dùng biện pháp tránh thai nào, nhưng đàn ông từng trải như hắn dư sức biết. Đôi con ngươi màu nâu co rút, hắn khẽ thở dài. Bắt đầu từ khi nào thì cô dần dần vây quanh hắn? Từ khi nào cô ảnh hưởng đến suy nghĩ cùng quyết định của hắn? Đơn giản là vì cô ấy là con gái của ông Thanh sao? Hay vì mạng của cô được đổi bằng mạng sống của em gái hắn? Mà hắn, không một chút cố kỵ nào để cô mang thai như vậy, rốt cuộc mục đích là gì? Hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi…Từ trong giây phút đầu tiên hắn muốn cô, hắn đối với cô có phải hay không chỉ đơn giản là trả thù?



Có tiếng gõ cửa phòng bệnh. Kì lạ là người cảnh giác như Thiên Vũ lại không nghe tiếng bước chân, Dạ Long phải gõ cửa tận hai lần, anh mới nghe trả lời "vào đi".



- Thưa anh! Lão Cường đang ở căn nhà ma trên đèo Pren.



- Được! Nhà ma nên dành cho ma ở.



Thiên Vũ gằn từng tiếng, miệng



nhếch lên, mặt không cảm xúc đi ra khỏi phòng bệnh. Trước khi đi, còn ngoái lại nhìn người con gái đang ngủ kia, ánh mắt chợt nhu hòa, nở nụ cười nhẹ, rồi đóng cửa ra ngoài.



- Cậu phân phó anh em canh chừng chỗ này 24/24.



- Yên tâm, tôi sẽ toàn lực bảo vệ Thiên An an toàn.



- Tôi muốn đứa bé bình yên.



- Anh chỉ muốn đứa bé?



- Con tôi, tất nhiên tôi muốn.



- Nhưng Thiên An là mẹ nó.



Thiên Vũ nở nụ cười, khuôn mặt càng thêm lạnh lẽo, đủ để có thể đóng băng bất cứ thứ gì, chỉ nói một câu ngắn gọn, xúc tích:



- Dạ Long! Đứa bé là người thân duy nhất của tôi.



Dạ Long hiểu chứ, con Thiên Vũ, nhưng trong thân xác của Quý Khang, chẳng phải loạn luân hay sao. Nhưng phải giải thích sao với cậu ấy đây. Tội nghiệp cho An và đứa bé. Hi vọng Khang là nhân cách thứ 2 của Vũ. Nếu ngược lại thì thật quá cay nghiệt với Thiên An rồi.