Em Gái! Anh Yêu Em - Nga Trần

Chương 24 : Thiên vũ - Thiên an

Ngày đăng: 11:33 18/04/20


Vũ chở An về nhà, chờ cô vào trong rồi quay xe về khách sạn. Bà Hiền thấy cô mừng rỡ:



- Sao con chưa về thành phố? Mẹ không thấy con ở nhà, tưởng con về rồi.



An nhìn mẹ, cảm thấy xúc động, sà vào lòng bà nức nở. Bà Hiền ngạc nhiên, sao con bé kì vậy cà, hay nó biết mình bị bắt cóc?



- Con bị sao? Ai ăn hiếp con gái của mẹ?



- Con không sao, con nhớ ba, nhớ mẹ thôi.



- An! Con biết gì rồi đúng không?



An nhìn bà Hiền, không biết anh hai có nói gì chưa? Ủa, anh hai đâu ta? Sao mình không thấy nhỉ.



- Mẹ! Anh hai đâu mẹ?



Bà Hiền nhìn cô, mặt khó xử, không biết phải nói sao về Vũ. Bà chỉ thở dài, kéo cô vô nhà. An ngồi xuống ghế, ông Thanh từ trong đi ra, tay vẫn đang băng bó. Cả hai ông bà nhìn nhau, ảo não rồi thở dài, chưa nói sao cho An hiểu.



Hiền: An à, anh hai con, nó...nó...



Thanh: à, nó báo đi công tác ở đâu đó, ba quên rồi. Công ty nó điện lên đi gấp lắm.



Hiền: ờ, ờ. Thằng này kì, gấp quá nên không kịp chờ đưa con bé về.



An: anh hai đi công tác?



Hú hồn, vậy mà cô cứ sợ anh hai bị ông già đó thủ tiêu rồi. Chợt, cô nhớ ra, quay sang nhìn ba mẹ:



An: ba mẹ, hôm trước con với anh hai về nhà, có một ông bác cùng với mấy thanh niên xăm trổ bao vây nhà mình, đòi bắt con để trả nợ gì đó của ba. Ba! Nhà mình thiếu nợ người ta nhiều lắm à. Hay ba bán căn chung cư ở Thành phố đi, lấy tiền trả nợ.



Ông Thanh, bà Hiền ngạc nhiên, trợn mắt nhìn nhau. Rồi ông Thanh nhìn con gái:



- Yên tâm, ba trả hết rồi, tại lâu quá ba quên thôi. Mà họ có làm gì con không?




Vũ im bặt, trầm ngâm nhìn An một lúc lâu mới trả lời:



- Tại sao em muốn biết?



- Em có quyền được biết em dùng cả đời em trả món nợ gì?



- Được! Anh sẽ cho em biết.



- Khi trước, ba của anh làm công cho ông Thanh ( ba của em). Ông Thanh là dân săn Trầm Hương nên thường xuyên qua Cam, Lào, Thái để tìm hàng. Lần cuối cùng, ông mang về hai khúc trầm, một khúc bán, một khúc bị dính máu, chắc do bán không được nên ông để thờ. Từ đó có vốn, ông buôn bán gỗ, không tìm Trầm nữa. Trong thời gian ông vắng nhà, ba anh đứng ra quán xuyến mọi việc thay ông. Khi ông ta về, mang theo nhiều tiền bạc, nên mẹ anh đã thay đổi, phản bội ba.



- Thiên Vũ! Mẹ không phản bội ba. Em....em là con gái của ba mẹ, em gái của anh. Hic...hic...hic. Vũ! Em là em gái anh, Thiên An.



- Không phải!



Thiên Vũ đứng phắt dậy, thân hình thẳng tắp, hai tay đút túi quần nhìn ra ban công. Anh khá bực mình, đang tự kiềm chế để không gây hại cho An.



- Họ kêu em nói với anh như vậy để anh không tổn thương em đúng không?



- Anh hai! Đó là sự thật. Em với anh là sai lầm. Đứa bé này không thể...nó không thể gánh chịu tội lỗi do ba mẹ nó gây ra anh à.



Chỉ hai từ "Anh hai", phần nhân tính kia của Vũ như bừng tỉnh. Thì ra cô gái này là người có thể gọi cả hai nhân cách trong anh. Vũ rất khó chịu, anh không thể thua, lúc này, anh cần nói rõ. Con anh phải được sinh ra đời, họ không loạn luân. Cô em gái này, anh nhận không nổi.



Đầu Vũ căng thẳng, mắt anh long lên sòng sọc. Anh ngồi xuống ôm đầu.



- Không! Muốn ra, không dễ đâu. Không....



- Anh hai! Anh bình tĩnh đi. Anh hiểu lầm ba Thanh và mẹ Hiền rồi. Anh hai!



- Em im! Im đi cho tôi. Em còn kêu anh hai nữa. Tôi sẽ bóp chết em.