Em Gái! Anh Yêu Em - Nga Trần

Chương 27 : Lỗi tại bạn thân

Ngày đăng: 11:33 18/04/20


Vũ chở An tới trường, cô chỉ dám kêu anh đậu từ xa, rồi đi bộ tới, sợ bạn chọc. Vừa tới cổng trường, Khánh Đình đã huýt An.



- Bà già! Trốn học mấy bữa nay đi đâu hả?



- Xuỵt! Bà nhỏ tiếng thôi, làm gì là bài hãi vậy.



- Hahaha! Làm gì mờ ám đúng không?



An kéo Khánh Đình ra một góc, ngồi xuống băng ghế đá thở dài.



- Bà Đình! Nếu anh Khang nói thương tui, bà có buồn, có giận tui hông?



- Hahahaha! Bà giỡn vui quá ha. Anh hai thương em gái sao tui buồn?



- Tui nói thiệt, anh Khang nói yêu tui, tui với ảnh không phải là anh em ruột.



Khánh Đình xém sặc mấy hột trân châu trong trà sữa, mắt chữ A, miệng chữ O nhìn An.



- Bà nói thiệt hả? Còn ông Thiên Vũ, ông giống anh hai bà đó, ổng chịu tha bà dễ vậy á?



An chỉ biết thở dài, ảo não, hai tay cứ vân vê, vò với nhau:



- Tui cũng không biết nói sao nữa, hắn chắc chắn không tha cho tui. Mà tui chưa gặp anh Khang đề hỏi một số chuyện nữa.



- Bà An! Vụ bữa trước bà mua que thử chưa? Hình như cũng hơn tháng rồi á.



- Tui! Tui....tui bị dính thiệt rồi....



- Hả.....dính.....là có bầu hả?????



- Nhỏ tiếng thôi, muốn cả trường biết hả?



- Bà tính sao? Anh Khang đã ngỏ lời, bà nên nói thật coi ảnh giải quyết sao. Còn tình cảm của bà, có thương anh Khang không?



An không trả lời mà cúi mặt gật đầu. Khánh Đình nhìn bạn, ngoài mặt vẫn an ủi, nhưng trong lòng thầm đố kị, ghen ghét. Vì sao có hai người đàn ông ưu tú lại nhào hết vô nó, nó có gì hơn cô chứ. Cô đường đường cũng là con của cục trưởng, thế mà lần đầu yêu đã bị đơn phương. Còn nó, ngoài mặt kêu làm mai cho mình, thật ra âm thầm câu dẫn Khang, đã có Khang, được luôn cả Thiên Vũ, ông trùm siêu khủng trong giới hắc đạo. Khánh Đình mím môi, đanh mặt nhìn cô gái đang cúi đầu, sau lại giả lả:




- Em thân, nhưng họ có thân lại không? Trong cuộc sống này, ganh ghét đố kị sẽ làm thay đổi mọi mối quan hệ, và làm biến chất một con người. Mà em đang là trung tâm mọi sự đố kị.



- Sao lại là em, em làm gì đâu?



- Em là phụ nữ của Thiên Vũ.



- Xời, có ai biết đâu.



- Em chắc không?



- Chắc!



- Hôm nay tôi nhận được tin nhắn tố cáo em. Rằng em vô trường khoe khoang tôi yêu em, cho số điện thoại của tôi khắp nơi, thách mọi người hỏi tôi, có không? Hửm?



- Hả???



Vừa lúc Vũ thắng xe, dừng đèn đỏ, An mất đà, nhào tới trước. Cũng may cô có thắt dây an toàn. An xoay qua nhìn Vũ, mặt anh bình thản, chăm chú nhìn đường, không thèm nhìn cô. Trước mọi đợt sóng thần, biển rất lặng, Vũ có lẽ đang như thế, bất giác An rùng mình, cố nhớ xem mình có lỡ cho số điện thoại của Vũ cho ai không. Cô nhăn trán suy nghĩ, nghĩ mãi chẳng ra. Vũ cầm điện thoại đưa cho An.



- Em mở zalo lên xem, coi số đó có quen không?



An cầm điện thoại, mở màn hình bằng mật mã. Cô không dám hỏi, chỉ dám liếc nhẹ Vũ, anh cũng hiểu ý, đọc ra dãy số, là sinh nhật cô. An ngạc nhiên, nhưng nghĩ chắc do trùng hợp, nên không quan tâm. Cái chủ yếu xem ai đã nhắn tin gì cho Vũ.



Sau khi xem tin nhắn, mặt An giận tím người, tay cô bấu chặt điện thoại. Cô chưa bao giờ để ai sỉ nhục mình như vậy, số điện thoại lạ hoắc, lại biết số của Vũ, hiểu rõ chuyện của cô và anh chỉ có một người, nhưng người đó làm sao có số của Vũ? Hay anh ta dựng chuyện? Cũng không phải, anh ta đâu có rảnh chơi ném đá giấu tay, hey ya, thiệt đau đầu. An tựa vô kính cửa xe, xoa xoa mi tâm. Cô không dám khẳng định, nhưng 80% là Khánh Đình, Đình mượn điện thoại cô để lấy số của Vũ, và chỉ có Đình mới rành về An như thế, nhưng thân nhau mấy năm trời, không lẽ đúng như Vũ nói, lòng ganh tị làm biến chất con người.



Vũ thấy An giận xong, tự nhiên ỉu xìu im lặng, anh liền hỏi:



- Em biết ai không?



- Không, số điện thoại lạ quá.



- Ừ.



An biết nếu nói cho Vũ, Khánh Đình sẽ gặp chuyện. Cô không muốn mất đi người bạn này. Để cô hỏi cho ra lẽ thì vẫn hơn. Sao bao nhiêu chuyện cứ dồn dập, An thật sự quá mệt mỏi. Tự nhiên mang thai, phải dính tới tên trùm xã hội đen, anh hai thì mất tích, còn bạn thân thì....