Em Gái! Anh Yêu Em - Nga Trần

Chương 29 : Lão đại

Ngày đăng: 11:33 18/04/20


An đi vô thang máy, điện thoại cho Vũ, nhưng không ai nghe máy. "Quái lạ, sao hắn không nghe máy, là tại anh không nghe máy, chứ không phải em không nói nhé". An hí hửng cất điện thoại rồi đi ra sân chung cư.



Khang từ tầng hầm cũng vừa chạy xe lên, cô nở nụ cười tươi rói, rồi leo lên xe cho anh chở tới trường. Dù ở bên anh hai vui thật, nhưng cô vẫn cảm thấy bất an về Vũ.



Tới trường, Khánh Đình vẫn như mọi khi hồ hởi bá vai An:



- Hihi, vui nhé, sắp làm diễn viên rồi nhé.



- Chỉ là tạm thời thôi, nghề này bạc lắm, tui không ham.



- Ừa. Bạc cũng được, miễn có tiền. Mà bà với ông kia sao rồi? Có tính lâu dài không? Còn anh Khang nữa?



- Tui chưa biết, đang chán nản đây!



- À, mà anh Thiên Vũ ấy có tốt như anh Khang không? Tổng giám đốc vậy chắc giàu lắm ha. Mà mấy anh đại gia thường xem trọng sex lắm í, không biết anh í có không? Hí hí....



An cảm thấy bực mình, vì bạn thân không hỏi thăm mình, cứ điều tra về "bạn trai" của bạn. Ngay cả chuyện tế nhị cũng hỏi. An bắt đầu nghi ngờ về mục đích của Khánh Đình. Ngoài lúc gặp nhau ở sân trường, Khánh Đình thường xuyên nhắn tin hỏi thăm, nhưng toàn hỏi về Vũ. Cô chưa kịp trả lời liền bị trách móc, làm An mỗi ngày càng bực hơn.



Tuy An ở chung cư, nhưng mỗi ngày đều điện thoại cho Vũ, tất cả cuộc gọi đều không ai nghe máy, làm cô cứ thắp thỏm bất an. Còn Khang không biết làm gì về rất trễ. Ngoài việc sáng chở cô đi học, hiếm khi hai anh em nói chuyện với nhau, nên cô vẫn chưa thể nói chuyện về Vũ.



Khánh Đình thấy nhắn tin mà bạn mình vẫn hạnh phúc, cô ta tức giận khủng bố tin nhắn cho Khang và Vũ nhiều hơn. Khang rất bực, nên quyết định sẽ nói chuyện với An.



- Thiên An! Anh nghĩ em nên nói bạn em đừng khùng điên nữa. Người điên họ muốn tỉnh, sao bạn em lại muốn điên?



- Anh nói vậy là sao? Bạn em?



Khang đưa điện thoại cho An xem, cô cả kinh, không ngờ Khánh Đình còn dám nhắn tin cả cho Khang.



- Anh tin không? Sao anh biết bạn em?



- Nếu anh tin lời một người điên. Vậy chứng tỏ anh không được bình thường. Ngoài bạn em ra, sẽ không ai có thể biết số của anh. Nói em cho càng không thể....vì em không điên.



Khang vừa nói vừa nhìn An, ánh mắt thâm sâu khó lường, phảng phất nét lạnh nhạt của Thiên Vũ, bất giác An rùng mình.



- Vậy bạn em là ai mới được?



- Khánh Đình.



- Anh khẳng định?


Dạ Long thấy cũng đúng, đang suy nghĩ chợt Khang lên tiếng:



- Bắt tên đàn em, cho hắn phê ma túy tổng hợp, hỏi gì lại không khai?



Tên đại ca vũ trường vỗ đùi cái đét, chuyện đơn giản sao hắn không nghĩ ra nhỉ, mặt hắn rạng rỡ nhìn Khang, thấy lão đại khang khác, nhưng không biết khác ở đâu. Nhưng thôi, hắn phải về giải quyết chuyện làm ăn trước, tháng này thất thu, mất mặt quá nhiều rồi. Đại ca vũ trường cáo từ ra về, sẵn qua khu ma túy lấy ma túy tổng hợp. Riêng mấy khu kia, Khang cũng dùng cách tương tự, tuy cũng là cách hay, nhưng dụ mấy thằng con ông cháu cha nghiện ma túy coi bộ hơi khó. Nhưng họ thật sự bị một màn kia làm sợ hãi, nên cũng không dám phản đối, chỉ đồng ý lấy lệ rồi đánh bài chuồn. Sau khi tất cả ra về, Khang mới thở phào, xoa xoa mi tâm, nói với Dạ Long:



- Tôi sẽ đưa anh lọ dung dịch khác, lọ vừa rồi mạnh quá.



- Ừ! Yên tâm, cô ta sẽ không quấy rầy An được nữa.



- Ừ.



Khang đứng lên, đi ra mở cửa. Dạ Long lên tiếng:



- Để tôi chở anh về, lão đại!



Khang đứng lại, nhìn bên ngoài đàn em rất đông, hiểu ý nên gật đầu. Dạ Long bước lên trước, ra mở cửa ghế sau chiếc BMW chờ, Khang đi ra sân, ngồi vào, Dạ Long vòng lên ghế lái, lái xe đi.



Khánh Đình không nhắn tin được cho Khang và An liền tức tối, ả điện thoại cho ông Lâm



- Ba! Con muốn Thiên An không xuất hiện ở thành phố nữa.



- Sao! Nó lại chọc gì con gái cưng à? Lần trước kêu ba bắt nó làm quà cho Thiên Vũ, lần này lại muốn nó đi đâu?



- Đó là sai lầm của con, không ngờ Thiên Vũ lại là một soái ca, mà còn yêu thương nó. Con hận....



- Cục cưng của ba đưng giận, ngày mai con bé kia sẽ biến mất, chịu chưa?



- Ba đừng giết nó, mắc công bị tội, đưa nó bán qua biên giới, còn có được chút đỉnh.



- Ba tưởng con muốn nó về Đà Lạt thôi. Bán đi sao? Nó từng là bạn con đấy.



- Đã từng thôi, ba cứ nghe con đi, ba không thương con gái sao?



- Thôi được, thôi được rồi, bán thì bán. Việc đó để ba lo, còn con phải học hành cho tử tế, đừng phụ lòng ba mẹ đó, nghe không?



- Dạ, con biết mà. Yêu ba nhất.



Khánh Đình cúp máy, môi mím chặt, mặt gian ác. Cô ta cứ nghĩ trừ khử Thiên An là dẹp được cái gai trong mắt, không biết rằng tương lai tàn khốc đang chờ mình. Âu trong cuộc đời đều có nhân có quả.