Em Gái! Anh Yêu Em - Nga Trần

Chương 3 : Chờ nuôi lớn sẽ

Ngày đăng: 11:33 18/04/20


Trên đường về, An cứ lén nhìn Khang, rồi tủm tỉm cười, mặt An hồng lên e thẹn. Có ông anh đẹp trai cỡ này, sau này chắc mệt vì mấy bà chị dâu quá. Nhưng mà thích, sau này sẽ nhờ anh hai đưa đón đi học hoài luôn. Hai anh em về nhà hơn 12g trưa, bà Hiền đang dọn cơm, còn ông Thanh đang đọc báo. Khang dắt con moto vô sân còn An cứ cúi mặt, đi thẳng lên phòng.



- Con bé hôm nay sao vậy? Đi học về trễ, còn không biết thưa hỏi. Khang! Con làm gì em giận phải không?



- Con không có, chắc trời nắng quá em bị say nắng.



- Bà vô xem con bé có bệnh không? Gần thi cử rồi, phải giữ sức khỏe chứ.



- Ừ.



Bà Hiền gõ cửa phòng con gái:



- Mẹ vô đi.



- Con bệnh à? Sao về nhà không chào hỏi ai vậy con?



- Con hơi mệt thôi, để lát con ăn cơm sau. Giờ con nghỉ xíu nha mẹ.



- Cái con này, chắc lại quên mang nón, bị say nắng phải không?



- Ah! Xe con còn ở trường. Tự nhiên anh hai đón làm con quên mình có đi xe.



- Trời! Hậu đậu hết nói.



Bà Hiền lắc đầu đi ra ngoài:



- Khang à! Em để quên xe ở trường, lát con chở em đi lấy xe nhé.



- Dạ.



Khang nhoẻn miệng cười. Anh cúi xuống ăn cơm. Lâu lắm rồi mới ăn món ăn quê hương, mà món mẹ nấu luôn là ngon nhất.




- Cục trưởng. Tôi chưa ăn vì chưa chín chứ không nói là không ăn. Trả về nuôi thêm thời gian nữa đi.



Cục trưởng Lâm tưởng Thiên Vũ chê thì hắn dớp rồi, không ngờ trả về cho nuôi lớn. Kệ, cũng không sao. Nhìn ra hắn cũng có ý với cô bé kia, trước giờ hắn không gần phụ nữ, cứ tưởng hắn là gay. Giờ có được đứa con gái hắn không ghét bỏ, sau này có thể lợi dụng con bé này được. Hahahah. Cục trưởng Lâm ra lệnh cho tên thuộc hạ trả Thiên An về.



10 giờ đêm, chiếc Lexus 7 chỗ thả Thiên An xuống trước cổng nhà. Bà Hiền nghe tiếng xe, vội chạy ra thì chiếc xe hơi đã mất dạng, chỉ còn có Thiên An đang nằm sõng xoài trên đất, trên người chỉ mặc áo ngủ satin trắng. Quý Khang vừa chạy moto về tới, thấy mẹ đang ôm em gái ngồi trước cửa, lật đật dựng xe, bồng em vô nhà. Ông Thanh thấy Khang đang bồng em gái, cũng ngạc nhiên:



- Thiên An nó bị sao vậy con?



- Con cũng không biết nữa ba. Hồi chiều, con chở em đi lấy xe. Con chờ em ở cổng trường, nhưng không thấy An ra, vô hỏi thì bảo vệ bảo có xe màu đen tới đón em đi rồi. Con nghĩ chắc bạn của Thiên An tới đón nó đi chơi, nên chạy đi kiếm em từ chiều tới giờ mà không thấy.



Ba:Sao con không nói với ba?



Khang:Con sợ ba mẹ lo.



Ba:Con thiệt là.



Mẹ: Thôi, ông đừng la con,Thiên An cũng về rồi. Thằng nhỏ kiếm em từ chiều tới tối chắc cũng mệt. Thôi con đi ngủ đi, để mẹ lo cho em. Khi nào nó thức mẹ la nó cho coi. Cái tội đi chơi không xin phép. Không biết có say xỉn không mà nằm ngủ trước cửa nhà không biết trời trăng. Còn bạn của nó, dám cả gan dẫn bạn đi, mà không dám đưa vô tới nhà. Tụi nhỏ bây giờ thật khó dạy.



Ba: Thiên An nó không hư như vậy. Chắc chắn có vấn đề. Khang! Con bồng em vô phòng, rồi về phòng con nghỉ đi. Mai rồi nói chuyện với em sau.



Khang: dạ, ba!



Trong căn phòng tối, Thiên Vũ móc điện thoại ra điện:



- Anh điều tra cho tôi về món quà hôm nay. Tôi muốn biết khi nào cô bé đủ 18.



- Vâng! Thưa anh.



Thiên Vũ ngồi trên giường, trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng 16 hôm nay rất sáng, nhưng cũng không thể xua hết vẻ âm u toát ra từ anh. Anh ta đang nhớ lại dáng vẻ Thiên An nằm trong hộp quà, thật dễ làm người khác phạm tội. Nhưng anh lại không hề có tạp niệm đó, chỉ đơn thuần muốn nâng niu mà thôi. Anh cũng thấy lạ với cảm xúc chính mình. Nên vừa về đến nhà lập tức cho người điều tra. "Cô gái nhỏ, tôi rất có hứng thú với em".