Em Gái! Anh Yêu Em - Nga Trần

Chương 31 : Em yêu tôi sao?

Ngày đăng: 11:33 18/04/20


Vũ chạy hết ga lên cao tốc, một tay lướt điện thoại, tìm vị trí chiếc xe 16 chỗ. Do khoảng cách thời gian khá lâu, nên khi Vũ theo kịp cũng là lúc chiếc 16 chỗ kia chạy vào địa phận Đà Lạt. Lo sợ An vẫn đang ở trong xe, nên anh không manh động, chỉ chạy chậm theo dõi phía sau. Chúng tấp vào ngôi nhà khá khang trang, trong vùng đồi hẻo lánh xa trung tâm Đà Lạt. Một tên bước xuống, theo sau là hai tên đang khệ nệ khinh xuống xe bao tải, nhìn là biết bên trong chứa người. Vũ đứng ở góc khuất quan sát, mặt anh đanh lại trắng xanh, tay nắm thành quyền. Bọn chúng quăng bao tải vào trong nhà, ngồi phịch lên ghế sofa thở phì phò



- Mở ra coi nó còn thở không? Con nhỏ nhìn choắt mà khỏe gớm.



Một tên đi lại mở bao tải, sờ mũi thấy An còn thở, quay lại báo cáo



- Nó còn thở, đại ca.



- Ừ! Nhốt chung với mấy con kia, mai đưa đi. Tao đi ngủ, mệt quá.



- Dạ! Đại ca, con này nhìn ngon quá, hay là....cho tụi em...hưởng tí nhá...



- Mệt! Muốn làm gi thì làm, đừng để nó chết.



- Dạ!



Mấy tên buôn người nhìn nhau, nhe răng cười nham nhở, rồi nhìn An đang nằm trên đất. Chúng hất mặt, mở trói và đặt cô nằm trên ghế sofa, một tên đi lại sờ soạn vào người cô.



Bên ngoài chỉ có 2 tên canh cửa, hầu như bọn chúng ở bên trong thưởng thức món hàng mới. Vũ nhanh chóng hạ hai gã gác cổng, anh lẻn tới đồng hồ điện chính gạt cầu dao điện. Trong phút chốc, cả căn nhà chìm trong bóng tối. Vũ đeo kính hồng ngoại nhìn xuyên đêm, đi vô trong nhà thấy An đang nằm trên ghế sofa, một tên đang ngồi trên người An, hàng cúc áo đã mở ra hết, chỉ còn chiếc áo con. Mấy tên còn lại đang nhốn nháo chia nhau đi đến chỗ cầu dao tổng. Vũ lách người, nhẹ nhàng đánh vào gáy tên đang ngồi trên người An, rồi bồng An đi ra ngoài. Một trong những tên còn lại thấy bóng đen đang bồng một người đi ra cửa, hắn sinh nghi nên lên tiếng hỏi:



- Mày ẵm con nhỏ đó đi đâu?



Vũ bị phát giác nên vội chạy nhanh ra ngoài, lẩn vào rừng thông. Bọn giang hồ đồng loạt cầm súng bắn về hướng Vũ. Trong đêm, nhiều âm thanh chát chúa vang vọng cả núi rừng. Tên cầm đầu thức giấc, chạy ra xem xét bên ngoài. Hắn giận dữ đánh vào đầu mấy tên bắn súng, trừng mắt:



- Con bà nó! Tụi bây muốn bị tóm cả lũ hả?




- Tôi! - Ông Thanh lên tiếng, An xoay đầu nhìn ba mình nghi hoặc.



- Thưa bác! Bệnh nhân mất nhiều máu, cần truyền ngay mà bệnh viện đang thiếu máu.



- Tôi sẽ cho nó.



- Bệnh nhân máu AB- ạ, máu của bác?



- Tôi là ba nó, chắc cho được, tôi cũng không biết mình nhóm máu gì nữa.



- Vậy được, bác theo con làm xét nghiệm trước.



Nữ y tá dẫn ông Thanh đi vào phòng kế bên, còn An ngồi ngoài ghế đợi, đầu óc là một mớ hỗn loạn. "Vũ nói mình bị tráo, nghĩa là mình là con ruột của ba, nhưng vì sao ba lại nhận Vũ là con? Vậy mình và anh ấy thật sự là anh em? Làm sao đây, vậy sự thật là như thế nào? Mình và Vũ, đứa bé??? Cuối cùng, nguyên nhân do đâu? Còn anh hai? Anh hai có vai trò gì? An xoay qua nhìn bà Hiền,



- Mẹ! Ba nói Vũ là con ba? Chuyện này là sao? Mẹ nói con nghe đi.



- Thiên An! Vũ chính là Khang.



- Sao????



- Khang là con ruột của ba con, từ bé nó đã thân với chú Tư. Ba con đi làm ăn xa, Khang bị bạn bè trêu chọc, chú Tư đứng ra bảo vệ nó, chú hay kể nó nghe về Thiên Vũ. Nó yêu mến, xem chú Tư như cha, nên nó muốn nó là Vũ, được làm con của Chú Tư. Dần dà, suy nghĩ đó lớn dần, và nó đã trở thành Thiên Vũ. Sau khi ba con phát hiện, đưa nó đi bác sĩ mới biết nó bị bệnh đa nhân cách. Khi là Quý Khang, nó rất yêu thương con. Nhưng khi là Thiên Vũ, có vẻ nó lầm lì, và không ưa con dù bản thân nó vẫn là anh hai con, Quý Khang. Ba con đã đưa nó qua Canada chữa trị. Cứ tưởng đã trị được, ai ngờ....



An ngồi phịch xuống ghế, vậy là....mình và anh ấy....đứa bé này...Oan nghiệt vậy sao? Nếu ngay từ bé anh đã ghét em, tại sao còn đối tốt với em? Chúng ta là anh em, là anh em....