Em Gái! Anh Yêu Em - Nga Trần

Chương 34 : Vũ khang

Ngày đăng: 11:33 18/04/20


An bước vô sảnh chung cư, cười xã giao chào ông Lâm. Ông Lâm mặt hầm hầm nhìn tên đàn em của mình, hắn gật đầu, lại nói nhỏ vào tai bác bảo vệ và tiếp tân gì đó, họ gật gật rồi đi ra ngoài, tên đàn em theo sau đóng lại cửa kính cường lực. Trong sảnh bây giờ chỉ còn có An, lão Lâm, Khánh Đình và mấy tên cận vệ. Lão quắc mắt nhìn về phía Thiên An:



- Thiên An! Khánh Đình là bạn thân của cháu, ta cũng đâu có đối xử tệ với cháu, vậy mà thằng anh cháu tiêm gì vào người nó, để nó giờ điên điên dại dại. Cháu mau kêu nó đưa thuốc giải, không thì đừng trách bác không dung tình.



- Anh cháu không làm vậy đâu ạ, chắc có hiểu lầm.



- Hiểu lầm? Nó đã nhắn tin cho Khánh Đình " Em không đủ tư cách nói chuyện với tôi, hãy tận hưởng tháng ngày tỉnh táo ít ỏi còn lại đi". Nó không làm còn ai vô đây? Ai không biết thằng Khang là tiến sĩ hóa học bên Canada. Bạn bè tốt chơi nhau vậy là quá lắm đấy.



An nhìn ông Lâm, không nói được gì nữa, cô đang suy nghĩ, có thể anh hai làm thật, vì anh biết Khánh Đình đố kị cô. Nhưng giờ anh đang hôn mê, làm sao đưa thuốc giải được. Ông Lâm đang giận như vậy, nếu biết anh đang bệnh, dám lão ta giết luôn để trả thù cho con gái, làm sao đây? Khánh Đình tuy là bạn tồi, nhưng không đáng bị điên dại như vậy. Cô thở dài, đi lại ngồi bên Khánh Đình.



- Khánh Đình! Tui tha thứ cho bà, bà tỉnh lại đi. Nhận ra tui không? Thiên An nè.



- An! Bà hết giận tui rồi hả, tui xin lỗi. Đừng giận, đừng bỏ tui nha. Hihihi



Khánh Đình nắm tay An, cười ngây ngốc như đứa trẻ. Ông Lâm nhìn cảnh đó, gương mặt già nua chùng xuống, ông đứng lên, đi về phía con gái:



- Con gái! Nhận ra ba không?



- Không! Tránh xa tui ra, tui sợ lắm, An ơi, bà ở đâu, tui sợ ông này, ổng chích tui đau lắm, An ơi, chở tui về nhà đi. Huhuhu



Ông Lâm thở dài, đi lại ghế sofa ngồi phịch xuống, thẫn thờ.




- Cậu....cậu nói gì? Tại sao cậu làm vậy?



- Tôi đã cảnh cáo con ông, cô ta không nghe thì ráng chịu.



Ông Lâm quắc mắt nhìn Thiên Vũ, cố tiêu hóa lời cậu ta nói, nhưng vẫn không thể hiểu được. Ông chỉ biết Thiên Vũ, còn Khang thì ông chưa gặp qua, nhưng nghe Khánh Đình nói hai người rất giống nhau, chẳng lẽ đây là Khang, nhưng sao lại có Dạ Long đi theo?



- Cậu là ai?



- Ông không cần biết tôi là ai. Nhưng đụng đến Thiên An, sẽ phải trả giá....trả rất đắt.



- Hahaha! Tao đường đường là cục trưởng, tao sợ mày sao? Mày là Vũ cũng phải nể tao 3 phần, mày là Khang thì tao càng không sợ. Hahahah!



Anh không nói không rằng, đứng lên tiến lại chỗ ông Lâm, nhanh như chớp, rút ra ống tiêm, chích thẳng vô cổ lão. Hành động quá nhanh, khiến hai tên cận vệ không kịp trở tay ứng cứu, vì chỉ nghĩ anh đi lại nói chuyện. Khi mọi chuyện đã xong, hai tên tính nhào lên liền bị khối tròn lạnh cứng chỉa sau gáy nên phải đứng yên. Còn lão Lâm một tay vịn cổ, mắt trừng trừng nhìn anh, không nói được câu nào.



- Thử cảm giác của con gái mình xem sao? Hahahaha!



- Mày! Mày là Khang???



- Hên Xui! Ông muốn tôi là ai? Hửm?