Em Là Ai?

Chương 60 : Xuất hiện biến hóa khôn lường

Ngày đăng: 11:37 19/04/20


Cố Dĩ Hân nghỉ thêm hai ngày, mùng bốn mới trở lại đoàn phim, chẳng qua là danh tiếng Trì Tuấn lớn hơn cô nhiều, mãi đến ngày mùng tám anh ta mới xuất hiện, chuyện khiến người ta ngoài ý muốn chính là, anh ta còn dẫn theo Lâm Thiến đến nữa.



hiện tại, Lâm Thiến cũng là nhân vật cấp thiên hậu, đi đến đâu là trở thành tiêu điểm đến đó, càng là đối tượng rình rập của đám chó săn, cô ta vừa đến đoàn phim, đương nhiên tất cả nhân viên trong đoàn sẽ nhiệt liệt hoan nghênh, vài top thanh niên trẻ tuổi mê mê muội muội đi theo sau đuôi xin cô ta chụp ảnh chung, Lâm Thiến bị vây trong đám người, cũng chẳng có vẻ gì là mất kiên nhẫn, còn cầu được ước thấy mà ký tên chụp ảnh với mọi người, bởi vì chưa qua ngày tết nên cô ta còn chuẩn bị rất nhiều bao lì xì, thông qua sự giúp đỡ của trợ lý mà phân phát khắp nơi, nhất thời tạo ra một loại trào lưu.



Lúc ấy Cố Dĩ Hân đang ở hiện trường quay phim, cô cũng bị cứng rắn nhét cho một bao lì xì, cô tiện tay đưa cho trợ lý nhỏ Vu Nhiên, bản thân Vu Nhiên đã tự nhận được một cái, Cố Dĩ Hân lại cho thêm mộtcái, khiến cô bé vui không tả xiết, len lén mở ra xem thử, trong bao lì xì có 200 đồng chẵn, cô bé khôngkhỏi líu lưỡi, đoàn phim nhiều người đến thế, một người nhận được 200, cũng là một con số không nhỏ, minh tinh lớn quả là khác biệt.



Vu Nhiên cất bao lì xì vào túi quần, thỏa mãn vỗ vỗ, sau đó cô bé quay đầu lại nói với Cố Dĩ Hân: "Mới đó mà thu về được 400, coi như không tệ, chị nói xem nếu em đi xin cái nữa, các chị ấy có cho hay không?"



Cố Dĩ Hân lười để ý cô bé, Đỗ Phi thì trực tiếp mắng, "Nếu em dám đi xin thêm một cái, có tin chị cắt chân của em không hả?! Người không biết còn tưởng em bị Trình Trừng bạc đãi."



Vu Nhiên liên tục xua tay, "Em chỉ đùa một chút thôi mà, làm sao em có thể đi làm chị Trình Trừng mất mặt được, hơn nữa bao lì xì chị Trình Trừng cho em còn lớn hơn các chị ấy!"



Lâm Thiến vẫn đang phát lì xì, Trì Tuấn đã đi thay đồ diễn và chuẩn bị hóa trang, thái độ tương đối chuyên nghiệp.



Song Cố Dĩ Hân lại cảm thấy hành động của anh ta hơi là lạ, vị hôn thê đến thăm đoàn phim của anh ta, tại sao anh ta không dẫn cô ta đi tham quan một vòng làm quen hoàn cảnh, giới thiệu cho cô ta với tổ đạo diễn, mà lại bỏ mặc cô ta, bản thân mình chạy đi quay phim ngay? Hơn nữa nhìn ánh mắt anh ta, hiển nhiên không có vẻ gì là vui mừng hết, chẳng lẽ chuyện Lâm Thiến đến đây, thật ra không phải là ý của anh ta?



Tuy nhiên dù hai người họ có thế nào thì cũng chẳng mảy may liên quan gì tới cô, hiện tại nhiệm vụ duy nhất của cô chính là diễn xong tất cả các cảnh còn lại là được rồi.



Thời tiết vẫn rét lạnh như trước, may mắn là cảnh quay của hai ngày nay đều ở trong nhà, cũng khôngtính là chịu khổ, Cố Dĩ Hân quấn áo lông dày ngồi trên ghế nghỉ ngơi chờ cảnh quay tiếp theo, áo lông là bản giới hạn Yến Triển Nam đặt người ta làm ở nước ngoài, vừa ấm áp vừa thoải mái dễ chịu, bao trọn từ đầu đến chân, tựa như quấn tấm chăn dày ở trên giường, cảm giác ấm áp ấy khiến cho cô buồn ngủ ríu cả mắt.



cô vốn còn hai cảnh phải quay với mấy vai phụ khác, nhưng Trì Tuấn đã quay lại đoàn phim, dĩ nhiên là phải quay cảnh của anh ta trước, cho nên cô chỉ có thể ngồi ở đây, vừa chờ tới cảnh tiếp theo vừa xem bọn họ quay phim.



Hai năm qua diễn xuất của Trì Tuấn càng ngày càng điêu luyện, bất kể là động tác hay là ánh mắt, đều vô cùng phù hợp, Cố Dĩ Hân chợt nhớ đến trước kia khi hai người cùng nhau bàn bạc kỹ xảo diễn xuất, cho dù chỉ là biểu đạt ánh mắt đơn giản nhất, nhưng nếu hai người không thống nhất ý kiến, thì nhất định sẽ tranh cãi đến nỗi mặt đỏ đến mang tai một phen, lúc đó hai người đều thật lòng xem đối phương là tri kỷ.



Bất tri bất giác, Cố Dĩ Hân thừ người ra nhìn Trì Tuấn, mãi cho đến khi cô lấy lại tinh thần thì phát hiệnTrì Tuấn đã ở bên cạnh nhìn cô, vẻ mặt cười như không cười.



Sau khi hoàn thành cảnh quay, Trì Tuấn cũng không vội vã rời đi mà bước đến bên cạnh Cố Dĩ Hân, người đang ngồi bên cạnh cô là diễn viên nhỏ tên Tiểu Long, Trì Tuấn cười thân thiện với cô ấy, hỏi côấy có thể nhường lại vị trí đó cho mình hay không, Tiểu Long bị nụ cười của anh hớp hồn, vội vàng đứng lên nhường chỗ.




Cố Dĩ Hân đau đầu chóng mặt, giấc ngủ bị quấy rầy, cả người đều vô cùng bực bội, cô xoa bóp tròng mắt đáp lại, "Đúng vậy, có chuyện gì không?"



Nhưng đối phương chỉ hỏi hai câu như thế rồi không lên tiếng nữa.



Đợi cô vất vả tỉnh táo lại, sau khi mở mắt ra thì đúng lúc nhìn thấy Vu Nhiên bê bình nước ấm đi tới.



Cố Dĩ Hân mơ màng đưa tay đỡ đầu mình, cô vội hỏi Vu Nhiên: "Vừa rồi em có thấy ai đi vào không?"



Vu Nhiên đặt ấm nước trên mặt bàn, vẻ mặt mờ mịt nhìn cô, "Bộ có ai tới đây ạ?"



Cố Dĩ Hân xoa nhẹ lên huyệt thái dương, cảm thấy đầu cực kỳ đau, xảy ra chuyện gì thế nhỉ? Chẳng lẽ vừa rồi là do cô nghe nhầm rồi? rõ ràng cô đã nghe thấy có người gọi mình, nhưng đến khi mở mắt ra thì lại không thấy ai cả dù chỉ là một cái bóng.



Người nọ nói gì với cô nhỉ? Hình như là gọi tên cô, cô còn trả lời hết sức tự nhiên.



Nghĩ đến đây, cả người Cố Dĩ Hân hoàn toàn ngây dại, cô chợt nhớ tới, lúc đối phương gọi mình, người nọ trực tiếp gọi ba chữ "Cố Dĩ Hân".



Mà trong lúc ý thức mơ hồ, cô còn hết sức nghiêm túc đáp lại lời đối phương.



Người đầu tiên Cố Dĩ Hân nghĩ đến là Trì Tuấn, ngoại trừ anh ta ra, trong đoàn phim này còn có ai thân thuộc với Cố Dĩ Hân nữa hay sao?



Chẳng lẽ thật sự là Trì Tuấn chạy tới đây để gọi cô?



Suy đoán như thế, nhất thời cả người Cố Dĩ Hân toát mồ hôi lạnh.



Sau đó cô lập tức phủ nhận: Hay là do cảm mạo nên cô choáng váng đầu óc, xuất hiện ảo giác, kỳ thậthoàn toàn không có ai tìm cô cả.