Em Là Cả Nhân Gian Của Anh
Chương 126 : Thoa thuốc (3)
Ngày đăng: 16:26 27/05/20
Lương Thần đứng lặng người trước cửa sổ một lúc lâu nhưng vẫn không buồn ngủ chút nào.
Càng về khuya, màn đêm ngoài cửa sổ càng sâu thăm thẳm.
Cũng dưới bầu trời đêm ấy, trong một ngôi nhà gác lửng, Thẩm Lương Niên vẫn chưa say giấc.
Thẩm Lương Niên ngồi trên xô-pha, TV trước mặt đang chiếu một đoạn phim.
TV đã bị anh tắt tiếng, trên màn hình chỉ phát đi phát lại một đoạn phim ngắn quay cảnh Cảnh Hảo Hảo chậm rãi đi từ xa đến gần.
Trong phòng chỉ có mỗi mình anh, bầu không khí yên lặng đến đáng sợ, âm thanh duy nhất là tiếng tích tắc phát ra từ chiếc đồng hồ quả lắc kiểu châu Âu treo trên tường.
Thẩm Lương Niên dán mắt vào màn hình hồi lâu mới chậm rãi tắt TV, ngả người lên xô-pha nhắm mắt lại. Một lúc sau, anh với lấy chiếc điện thoại bên mình đưa đến trước mặt, mở mắt tìm số của Kiều Ôn Noãn rồi bấm nút gọi. Dường như Kiều Ôn Noãn đã chờ cuộc gọi ấy của anh từ lâu, chuông vừa reo vang, cô ta đã bắt máy ngay.
Anh vốn muốn cắt đứt mọi quan hệ với Kiều Ôn Noãn… nhưng cuối cùng lại dùng tiền của cô ta cứu lấy công ty mình.
Nợ tình cảm và nợ ân nghĩa chính là thứ khó trả nhất trên đời này.
Giờ đây, trong phút chốc anh đã nợ Kiều Ôn Noãn cả hai, anh và cô ta… còn có thể không dính líu gì đến nhau ư?
***
Từ sau đêm Lương Thần đòi hỏi Cảnh Hảo Hảo những hai lần liên tục, anh lại quay về phòng ngủ chính trong biệt thự giữa sườn núi, không còn qua đêm trong phòng sách nữa.
Có lúc anh về sớm, lại có lúc về muộn, nhưng hầu hết mỗi lần anh về, Cảnh Hảo Hảo đều chưa ngủ.
Mỗi ngày khi anh về phòng ngủ chính, anh thường đi tắm trước, sau đó có thể đến phòng sách lo liệu việc chưa làm xong ở công ty hoặc cũng có thể ngồi trên xô-pha phòng ngủ xem TV. Anh không nói chuyện nhiều với Cảnh Hảo Hảo nhưng hễ anh về, cô sẽ cảm thấy không khí trong phòng trở nên ngột ngạt. Phần lớn thời gian cô đều nằm lên giường giả vờ ngủ hoặc ra ban công ngồi thẫn thờ.
Thái độ của Lương Thần đối với Cảnh Hảo Hảo không tốt cũng chẳng kém, buổi tối hai người đều ngủ trên giường nhưng mỗi người nằm một bên, không ai để ý ai.