Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Chương 216 : Dỡ bỏ nơi này (2)

Ngày đăng: 16:27 27/05/20


Editor: Nguyetmai



Vừa dứt lời, gã đàn ông đã chộp lấy cổ tay mảnh khảnh của Cảnh Hảo Hảo. Cô theo phản xạ hất phắt tay gã đó ra, đứng bật dậy.



Lúc này, cô đã say thật rồi, người mềm nhũn nhưng đầu óc còn tỉnh táo đôi chút nên khi đứng dậy, cả người cô chao đảo suýt ngã.



"Người đẹp, em đứng còn không vững nữa kìa, để anh đỡ em."



Cô tránh khỏi cánh tay gã, tức giận nói: "Đừng đụng vào tôi! Nếu không tôi gọi bảo vệ đấy!"



"Bảo vệ á? Ha ha… Đừng nói bảo vệ, ông chủ quán bar này còn phải nể mặt anh đây ba phần đấy. Ngoan, uống với anh mấy ly, rồi anh dẫn em đi chỗ khác hay ho hơn."



Cảnh Hảo Hảo không để ý tới gã, định tìm Phương Lộ rồi ra khỏi nơi này. Cô đi chưa được mấy bước, di động trong túi đã vang lên. Cảnh Hảo Hảo đang tìm Phương Lộ, không nhìn màn hình điện thoại mà nghe máy luôn.




Quán bar quá ồn, cô không nghe đầu dây bên kia nói gì, ngay sau đó, cô lại bị gã đàn ông vừa rồi và mấy tên đàn em bao vây.



Cảnh Hảo Hảo nhíu mày, điện thoại trong tay bị kẻ khác giật lấy. Cái khó ló cái khôn, cô lớn tiếng hét to tên của quán bar trước khi di động bị ném thật mạnh xuống đất.



"Người đẹp, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt à? Qua đây, uống với bọn anh mấy ly…"



Nói rồi, gã đàn ông kia kéo Cảnh Hảo Hảo ngồi xuống xô-pha gần đó.



Có người rót rồi đẩy ly rượu đến trước mặt cô, gã cầm đầu nâng ly rượu của mình lên, khoác tay lên vai Cảnh Hảo Hảo nói: "Nào, cạn ly với anh đi!"



Cảnh Hảo Hảo giãy giụa mãi cũng không thể tránh thoát khỏi tay gã. Có lẽ vì say nên cô bắt đầu mơ màng, không màng đến hậu quả, tạt thẳng ly rượu vào mặt gã.



Gã đàn ông bị cô tạt tới ngẩn cả người, sau đó chợt bừng tỉnh, khẽ chửi thề rồi tát Cảnh Hảo Hảo một bạt tai trời giáng!
Gã đàn ông bị cô tạt tới ngẩn cả người, sau đó chợt bừng tỉnh, khẽ chửi thề rồi tát Cảnh Hảo Hảo một bạt tai trời giáng!



Cảnh Hảo Hảo bị tát thét lên một tiếng khiến người xung quanh đều nhìn về phía này.



"Anh hai, ở đây nhiều người lắm đấy, đừng làm to chuyện."



"Mang cô ta đi!"



Nói rồi đám người đưa Cảnh Hảo Hảo ra khỏi quán bar.



Rất nhiều người trong quán bar đã quen với chuyện này nên không ai lên tiếng ngăn cản cả, ngay cả bảo vệ cũng chỉ thoáng lắc đầu, vờ như không nhìn thấy.



Cảnh Hảo Hảo biết nếu bị bọn chúng bắt đi, chắc hẳn sẽ lành ít dữ nhiều, cô cố sức vùng vẫy dữ dội, nhưng dù sao cô cũng là nữ giới, sao có thể chống lại sức lực của mấy tên đàn ông, dù cô cố gắng ra sao thì vẫn bị lôi đến cửa quán bar.



Khi đám người kia sắp đưa Cảnh Hảo Hảo ra khỏi quán bar, cửa bỗng bị đẩy ra. Cô uống say đến cạn kiệt sức lực, chỉ thầm sợ hãi, không chú ý về phía cửa. Nhưng ngay khi khoảng cách giữa cô và cánh cửa thật gần, cô chợt nghe có tiếng gọi: "Hảo Hảo?"



Cảnh Hảo Hảo mơ màng ngẩng đầu, còn chưa kịp trả lời đã thấy trước cửa có mấy người đang đứng. Cô thậm chí không thấy rõ người trước mặt mình là ai, ngay sau đó, những người đó đã xông tới đạp ngã mấy gã đang vây lấy cô.