Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Chương 173 : Tình cờ gặp gỡ (3)

Ngày đăng: 16:27 27/05/20


Translator: Nguyetmai



"Vâng ạ!"



Khi Lương Thần bước ra khỏi cửa, anh cảm thấy có chút không yên tâm, quay lại dặn tiếp: "Nếu không phải là điện thoại từ nhà tôi về việc liên quan đến Cảnh Hảo Hảo thì không cần hỏi ý kiến tôi. Mọi chuyện cứ đợi tới khi tôi đi làm lại sẽ xử lý tiếp!"



Thư ký hơi kinh ngạc, Cảnh Hảo Hảo? Cái tên này nghe rất quen, rất giống tên của ngôi sao nào đó… Nhưng sếp nhắc đến cô ấy làm gì nhỉ?



Lương Thần không để ý đến sự kinh ngạc của thư ký mà quay người nhanh chân rời đi.



***



Lương Thần cũng không biết mình bị làm sao, anh đột nhiên rất muốn ghé thăm quê nhà của Cảnh Hảo Hảo, muốn xem thế giới mà cô đã lớn lên trông như thế nào.



Nói đúng hơn, Lương Thần cũng muốn tìm hiểu quá khứ của cô, dù biết rõ rằng, đời này anh không còn cơ hội để xuất hiện trong quá khứ ấy nữa.



Tuy vậy, anh vẫn vô cùng muốn tìm hiểu mọi chuyện vì anh căm ghét cảm giác thấu hiểu cô thông qua lời của Thẩm Lương Niên.




Anh lái xe đi từ thành phố Giang Sơn, mãi đến hơn bốn giờ chiều mới đến được quê nhà của Cảnh Hảo Hảo.



Trong trấn, trước cửa mỗi nhà, đều chất ngô vừa thu hoạch được thành đống, thú nuôi, gia súc đứng đầy bên vệ đường.



Anh vừa lái xe, vừa hạ cửa kính xuống, hỏi thăm người bên đường xem có ai quen biết Cảnh Hảo Hảo không.



Có lẽ do cô đã rời khỏi trấn quá lâu nên đa số mọi người đều lắc đầu tỏ ý không biết. Cuối cùng, một người đàn ông trung niên bày cách cho Lương Thần: "Lái xe về hướng đông, cuối đường có một căn nhà, là nhà của Hiệu trưởng Phương. Ông ấy là hiệu trưởng tiền nhiệm của trường tiểu học với trung học ở đây, có lẽ ông ấy sẽ biết đấy."



Lương Thần cảm ơn rồi đi theo hướng dẫn, tìm được đến đúng nơi cần tìm.



Anh dừng xe bên vệ đường, trước khi vào, anh chợt nhớ ra trong cốp xe có hai chai rượu trắng đắt tiền, thế là anh lại vòng ra sau xe, lấy rượu rồi đến trước cửa nhà Hiệu trưởng Phương.



Cổng chính không khóa nên Lương Thần cứ thế đi thẳng vào. Sân nhà khá rộng, rất yên tĩnh, được quét dọn sạch sẽ. Lương Thần bước vào trong hai bước rồi mới cất tiếng hỏi: "Có ai ở nhà không?"



Anh hỏi mấy lần mới nghe thấy tiếng mở cửa từ gian phòng phía bắc. Một cô gái trẻ bế một đứa bé bước ra: "Anh là ai?"




"Xin hỏi, Hiệu trưởng Phương có nhà không?"



Cô gái kia nghe vậy liền xoay người gọi: "Bố ơi, có người đến tìm bố này!"



Chưa đến ba phút, một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi, dáng người cao dong dỏng, đi ra từ gian phòng phía bắc. Ông ta nhìn thấy Lương Thần, sửng sốt hồi lâu mới hỏi: "Xin hỏi, cậu là?"



"Bác là Hiệu trưởng Phương phải không ạ?"



Anh bước lên phía trước, bắt tay Hiệu trưởng Phương, "Tôi là Lương Thần, đến từ thành phố Giang Sơn."



Dứt lời, anh lại đưa ông hai chai rượu trắng trong tay: "Rượu này là một chút thành ý, mong bác nhận cho."



Lương Thần rất may mắn, trùng hợp rằng Hiệu trưởng Phương thích rượu, vừa nhìn đã biết rượu trong tay anh chính là rượu ngon, lập tức có ấn tượng tốt với anh ngay. Ông nhanh chóng gọi con gái làm chút thức ăn cho Lương Thần, mời anh vào nhà ngồi.



Hiệu trưởng Phương cố ý mở một chai rượu mà anh mang đến, vừa uống cùng anh vừa trò chuyện.



"Tôi thấy cậu không giống người trong trấn này."



"Tôi là người thành phố Giang Sơn."



Lương Thần tự tay rót rượu cho Hiệu trưởng Phương, "Hôm nay tôi đến vì muốn hỏi thăm về một người tên là Cảnh Hảo Hảo."