Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Chương 228 : Ảnh tự sướng (4)

Ngày đăng: 16:27 27/05/20


Editor: Nguyetmai



Bà Lương cố bình tĩnh, lên tiếng hỏi: "A Thần, thuốc đó tuy không đáng giá nhưng lại quý hiếm, trên thế giới này chỉ còn mỗi một hộp duy nhất trong tay mẹ, mẹ cũng xem nó như của báu. Con muốn tặng nó cho ai, cũng phải nói cho mẹ biết một chút chứ?"



Lương Thần ngẫm nghĩ một lúc, mang Tòng Dung ra làm bia đỡ đạn. Nghe thấy tên Tòng Dung, lòng bà Lương càng run sợ.



Hai đứa là bạn từ nhỏ đến lớn, khi còn nhỏ thậm chí còn ngủ chung giường. Sau này, Lương Thần từ Bắc Kinh về thành phố Giang Sơn, Tòng Dung cũng về theo… Những dấu hiệu này…



Bà Lương không thể ngồi yên được nữa, nhấc điện thoại bàn, vừa bảo "Để mẹ hỏi Tòng Dung" vừa nhấn số gọi cho anh ta.



Lương Thần đau đầu vò trán, định ngăn bà lại, không ngờ Tòng Dung vốn đang nghịch điện thoại ở đầu dây bên nên đã nhanh chóng nghe máy.



"Bác gái, khuya rồi còn gọi cho cháu có chuyện gì ạ?"



Mặc dù không nghe trực tiếp nhưng Lương Thần vẫn có thể nghe rất rõ giọng của Tòng Dung ở đầu dây bên kia.




"A Dung à? Ngại quá, bác xin lỗi vì làm phiền cháu vào giờ này..."



"Không sao đâu bác, bác có chuyện gì cứ nói đi ạ!"



"Là thế này… A Thần nói cháu bị thương, xin bác thuốc mỡ, cháu không sao chứ?"



Tòng Dung bên kia im lặng giây lát rồi gượng gạo đáp lời: "Không sao, không sao, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi ạ."



Chỉ là chuyện nhỏ thôi, đàn ông con trai chứ có phải phụ nữ đâu, gấp gáp làm gì chứ?



Bà Lương cảm thấy chuyện này có điểm kỳ lạ, ấp úng chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định hỏi thẳng: "A Dung à, bác muốn hỏi cháu một chuyện, cháu vẫn chưa có bạn gái đúng không?"



"Vâng ạ!"



Một chữ "vâng" như sét đánh ngang tai, bà Lương không thể cầm lòng hỏi tiếp: "Vậy có phải ngày nào hai đứa cũng đi với nhau không?"
Một chữ "vâng" như sét đánh ngang tai, bà Lương không thể cầm lòng hỏi tiếp: "Vậy có phải ngày nào hai đứa cũng đi với nhau không?"



Nghe thấy câu này, Tòng Dung biết ngay bà Lương đang nghi ngờ điều gì, vội giải thích: "Bác gái, cách đây không lâu cháu mới chia tay bạn gái vì không hợp nhau. Gần đây, cháu đang theo đuổi một người, chắc vài hôm nữa sẽ bắt được về tay thôi, đến lúc đó sẽ dẫn qua cho bác xem mặt ạ."



Bà Lương nghe vậy mới yên tâm: "Cháu với Hiểu Lâm chia tay rồi à? Con bé đó cũng được mà."



"Không phải ạ… Hiểu Lâm là bạn gái trước trước trước đây của cháu."



Nghe thấy thế, bà Lương càng sầu não, chỉ "ừ" một tiếng rồi cúp máy, sau đó buồn bã thở dài thườn thượt, đi lên lầu lấy thuốc mỡ. Lúc đưa thuốc cho Lương Thần, bà còn nhìn anh với vẻ hờn dỗi, giọng buồn buồn: "A Thần, chỉ trong một năm mà A Dung đã thay bốn người bạn gái, còn con, sao mãi vẫn chưa quen được cô nào thế hả?"



***



Lương Thần nhận thuốc rồi rời đi. Chưa đến mười phút sau khi lái xe rời khỏi nhà cũ họ Lương, Tòng Dung đã gọi đến.



Anh cũng không vội, thong thả đeo tai nghe rồi mới nhấn nút nhận cuộc gọi.



"Cậu hay lắm! Để xin thuốc cho Cảnh Hảo Hảo mà cậu dám lôi tôi làm bia đỡ, suýt thì bị mẹ cậu hiểu nhầm tôi với cậu có gì mờ ám mất rồi."



Lương Thần vẫn bình tĩnh lái xe, từ tốn nói: "Mẹ tôi dùng đầu ngón chân cũng biết mắt thẩm mỹ của tôi không tệ đến vậy."