Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Chương 183 : Châm biếm (7)

Ngày đăng: 16:27 27/05/20


Editor: Nguyetmai



Kiều Ôn Noãn bị cô nói vậy rất xấu hổ, thậm chí không dám nhìn thẳng cô, chỉ vội gật đầu rồi xoay người bỏ chạy.



Cảnh Hảo Hảo trở lại lều, đợi Thẩm Lương Niên tỉnh rượu liền oán trách với anh rất lâu.



Anh nghe xong đầu đuôi câu chuyện liền cười khà khà ôm cô vào lòng, nói: "Hảo Hảo, chuyện này cho thấy em có mắt nhìn."



Thật ra cô đã nguôi giận rồi nhưng lòng vẫn hơi bất an: "Lương Niên, liệu có khi nào anh rời bỏ em theo người khác không?"



"Không đâu."



Thẩm Lương Niên đáp không chút chần chừ, anh ôm chặt cô vào lòng như muốn nhập cô vào tận xương tủy mình: "Hảo Hảo, Thẩm Lương Niên anh dùng tính mạng để thề, nếu có ngày anh phụ lòng em, anh nhất định bị trời đánh."



Đêm đó, ở phim trường xa xôi hẻo lánh, dưới ánh sao đêm rực rỡ, đôi mắt Thẩm Lương Niên khi chăm chú nhìn cô ngập tràn sự trịnh trọng và nghiêm túc.



Giọng nói của anh trầm thấp êm tai, có sức mạnh mê hoặc lòng người, đi thẳng vào nơi sâu thẳm nhất trong tim cô từng chút, từng chút một.




Đến tận bây giờ, Cảnh Hảo Hảo vẫn còn nhớ rất rõ dáng vẻ nghiêm túc của Thẩm Lương Niên khi thề nguyện với cô khi ấy.



Hiện tại, Tòng Dung lại đang ở đây không ngừng huyên thuyên: "Thật ra, tôi thấy Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn trông đẹp đôi lắm, hai người họ đứng chung với nhau rất có tướng phu thê… Nếu Thẩm Lương Niên kết hôn với cô ấy, tôi nhất định sẽ tặng một phần quà lớn."



Nghe đến đây, Cảnh Hảo Hảo không ngồi yên được nữa.



Cô biết, cô của hiện tại không còn tư cách yêu cầu Thẩm Lương Niên vì cô mà giữ mình, chung thủy chờ đợi, nhưng cô cũng không thể ngồi yên nghe người khác diễn tả anh thân mật với cô gái khác thế nào, xứng đôi ra sao.



Ngón tay cô run rẩy đặt đũa xuống, đứng dậy, nói: "Tôi no rồi, tôi xuống lầu trước đợi anh."



Lương Thần nhìn bát cơm nguyên vẹn và chiếc đĩa ăn không dính lấy một giọt dầu của cô, nói nhỏ: "Ngồi xuống, ăn cơm!"



Cảnh Hảo Hảo đứng đó, không làm theo: "Tôi thật sự đã no rồi."



"Tôi nói ngồi xuống!"




Lương Thần bất giác cao giọng.



Có một số chuyện, bản thân anh không muốn nói cho Cảnh Hảo Hảo biết, chẳng hạn như chuyện Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn đã dây dưa với nhau hai năm rồi.



Từ trước đến nay, tính cách anh vốn thế, chỉ cần mình vui là được, có bao giờ phải để ý đến cảm nhận của người khác?



Nhưng giờ đây, từ khi gặp được Cảnh Hảo Hảo, anh đã dần học được điều đó. Vài lần cãi nhau với cô, suýt nữa anh đã buột miệng nói ra chuyện kia để đả kích cô, nhưng đến giây phút cuối cùng, anh vẫn nuốt hết những lời chực nói vào bụng.



Ngoài những người trong cuộc, chuyện đó đã trở thành bí mật mà anh muốn mãi mãi cất giữ cho riêng mình.



Anh cứ nghĩ mãi, Cảnh Hảo Hảo yêu Thẩm Lương Niên như vậy, nếu biết được người mà cô yêu sâu đậm ấy đã phản bội cô từ lâu, liệu cô có phát điên hay không?



Anh biết, có những giấc mộng sớm muộn gì cũng phải tan vỡ, nhưng hễ nghĩ đến dáng vẻ suy sụp, đau khổ đến bật khóc của cô khi tỉnh mộng, anh lại không đành lòng, không nỡ nói cho cô biết.



Vì vậy, khi Tòng Dung nhắc đến việc Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn ngày càng gần gũi với nhau, anh muốn thăm dò xem Cảnh Hảo Hảo sẽ phản ứng như thế nào.



Nhưng anh không ngờ, Tòng Dung chỉ mới nói hai người kia thân thiết với nhau thôi cô đã không chịu được rồi!



Thậm chí, cô còn vì tên đàn ông đó mà không thể nuốt trôi cơm!



Lương Thần không biết rốt cuộc mình bị làm sao nữa, hễ thấy Cảnh Hảo Hảo quan tâm đến việc của Thẩm Lương Niên, anh lại tức giận một cách khó hiểu!