Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Chương 232 : Xin nghỉ phép bá đạo (3)

Ngày đăng: 16:27 27/05/20


Translator: Nguyetmai



Editor: Nguyetmai



Trời tối rất nhanh, cả vùng ngoại ô đều chìm vào đêm đen.



Cũng giống như khu vực giữa sườn núi, khi đêm đến, nhiệt độ vùng ngoại thành sẽ hạ xuống mức thấp hơn bình thường.



Bận rộn cả buổi chiều, Cảnh Hảo Hảo đã tiêu hóa hết thức ăn lúc trưa. Cô vừa lạnh vừa đói, càng không thể chịu nổi cơn buốt lạnh. Cô đứng dưới ngọn đèn đường, mờ mịt nhìn con đường trống trải, hy vọng quá giang một chiếc xe đi vào khu vực nội thành.



Đêm ở ngoại ô yên lặng như tờ, cô đứng lẻ loi bên vệ đường, thỉnh thoảng cử động đôi chân sắp đông cứng. Không biết qua bao lâu, cô đưa tay lên áp vào hai gò má lạnh cóng, lại hà hơi sưởi ấm đôi tay, khi định bỏ tay xuống, một chiếc xe chầm chậm đỗ lại phía bên kia đường.



Cảnh Hảo Hảo thấy chiếc xe ấy hơi quen, bỏ tay xuống nhìn kĩ hơn. Đúng lúc này, chiếc xe lại từ từ khởi động, quay đầu xe rồi dừng lại trước mặt cô. Sau đó, cửa xe bật mở, một người đàn ông mặc áo khoác đen bước xuống, lặng lẽ quay đầu nhìn cô. Cảnh Hảo Hảo tức thì như bị đóng đinh xuống đất, không thể nhúc nhích.



Dưới ngọn đèn đường vàng mờ nhạt, cô thấy rõ khuôn mặt tuấn tú đã hao gầy đi nhiều của Thẩm Lương Niên.



Thẩm Lương Niên nhìn cô hồi lâu mới từ từ đóng cửa xe, vòng qua đầu xe đến trước mặt cô, cách cô khoảng một bước chân, nói: "Lên xe đi, anh đưa em về!"
Thẩm Lương Niên nhìn cô hồi lâu mới từ từ đóng cửa xe, vòng qua đầu xe đến trước mặt cô, cách cô khoảng một bước chân, nói: "Lên xe đi, anh đưa em về!"



Cảnh Hảo Hảo vẫn đứng yên, không lên tiếng.



Anh hơi nghiêng người, mở cửa xe bên ghế lái phụ, kéo tay cô đẩy vào trong, sau đó đóng sầm cửa xe lại.



Cũng như trước đây, Thẩm Lương Niên lên xe, khẽ nghiêng người qua cài dây an toàn cho cô rồi mới cài cho mình.



"Lạnh không?"



Anh quay đầu hỏi cô.



Cảnh Hảo Hảo vẫn im lặng.



Anh chỉnh điều hòa tới mức lớn nhất, sau đó lái xe đi.




Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên không nói với nhau lời nào, trong xe rất yên tĩnh, suốt quãng đường về khu vực nội thành, cả con đường gần như không có chiếc xe nào.



Xe chạy với tốc độ bình thường, khi đi ngang qua một trạm dừng, Thẩm Lương Niên dừng xe bước xuống.



Anh không nói lời nào, chỉ là lúc xuống xe lại tiện tay khóa trái cửa, cứ sợ cô sẽ tự ý bỏ đi.



Chừng năm phút sau, anh quay lại, một tay cầm ly trà sữa nóng hổi, tay còn lại cầm một chiếc túi.



Anh cười ấm áp, đưa hết mấy thứ trên tay cho Cảnh Hảo Hảo hệt như giữa họ chưa từng có điều gì ngăn cách, ôn hòa nói: "Uống chút đồ nóng cho ấm, sẽ dễ chịu hơn rất nhiều."



Cô cầm lấy ly trà sữa, đầu ngón tay run cầm cập.



"Trong túi là ít đồ ăn, muộn lắm rồi, chắc em cũng đã đói, ăn lót dạ trước đi."



Anh ngừng giây lát rồi lại tiếp: "Đều là món em thích ăn cả."



Cô vẫn không nói gì, chỉ cúi nhìn ly trà sữa nóng hổi trong tay.



Ánh đèn ở trạm dừng phản chiếu vào trong xe, Thẩm Lương Niên nhìn thấy sắc mặt cô hơi tái nhợt, lòng anh đau xót, lập tức xoay người khởi động xe, tiếp tục lên đường.