Em Là Cả Nhân Gian Của Anh
Chương 237 : Chuẩn bị ngả bài (3)
Ngày đăng: 16:27 27/05/20
Editor: Nguyetmai
Sắc mặt Cảnh Hảo phút chốc trở nên trắng bệch.
Thẩm Lương Niên nhận ra cô khác thường, cũng ngước đầu nhìn theo. Nhìn thấy người đến là ai, anh thoáng cứng người, mím chặt môi.
Xe của Lương Thần cũng khí thế bức người hệt như con người anh vậy. Anh dừng xe ngược chiều ngay giữa lòng đường, thoáng chốc đã khiến giao thông ùn tắc, xe chèn xe chật kín không lọt nổi một giọt nước. Tiếng còi xe inh ỏi khắp nơi, tình cảnh vô cùng hỗn loạn.
Lương Thần là nguồn cơn của mọi chuyện nhưng anh lại tỏ vẻ như không hề liên quan gì đến mình. Anh vẫn kiêu ngạo ngồi trong xe, nét mặt thản nhiên, nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo.
Cách hai lớp kính xe, cô vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo phát ra từ ánh mắt Lương Thần. Bàn tay cô đang bị Thẩm Lương Niên nắm lấy khẽ run rẩy, cô bất giác muốn rụt về, nhưng Thẩm Lương Niên lại càng siết chặt hơn.
Không ai trong ba người muốn xuống xe trước, cũng không có bất kỳ hành động nào khác, chỉ đối diện nhìn nhau.
Cảnh sát giao thông nhanh chóng đến nơi, thấy xe của Lương Thần đành đứng sang một bên, không dám bước đến xử lý ùn tắc.
Không biết đã bao lâu trôi qua, tiếng còi xe xung quanh dần yên ắng hẳn. Cửa sau xe Lương Thần được mở ra, một người đàn ông mặc vest bước xuống, tiến về phía cửa xe Cảnh Hảo Hảo đang ngồi. Anh ta mở cửa xe, dùng thái độ như đang giải quyết công việc nhìn Cảnh Hảo Hảo: "Cô Cảnh, Tổng Giám đốc Lương mời cô sang."
Cảnh Hảo Hảo vẫn ngồi yên trong xe, cô cảm nhận rõ tay mình đang bị Thẩm Lương Niên siết càng lúc càng chặt.
Người đàn ông kia vô cùng kiên nhẫn, vẫn duy trì dáng vẻ giải quyết công việc, giọng bình thản: "Tổng Giám đốc Lương nhờ tôi chuyển lời cho cô rằng "em tưởng hai người vẫn có thể bên nhau như trước kia sao?""
Em tưởng hai người vẫn có thể bên nhau như trước kia sao?
Một câu nói đơn giản đã đủ vạch rõ bản chất vấn đề, đúng là phong cách nói chuyện đặc trưng của Lương Thần.
Câu nói ấy đã đâm vào nơi sâu nhất trong lòng Cảnh Hảo Hảo. Cô bất giác nhìn sang, thấy Lương Thần vẫn thản nhiên nhìn mình bằng ánh mắt và biểu cảm hệt như ban nãy.
Câu nói ấy đã đâm vào nơi sâu nhất trong lòng Cảnh Hảo Hảo. Cô bất giác nhìn sang, thấy Lương Thần vẫn thản nhiên nhìn mình bằng ánh mắt và biểu cảm hệt như ban nãy.
Rõ ràng, lúc này Lương Thần không hề tức giận nhưng cô vẫn mơ hồ cảm nhận được sự hung bạo và khí thế hủy diệt mãnh liệt toát ra từ anh. Không hiểu sao, cô chợt nhớ đến cảnh tượng trong quán bar hai ngày trước. Anh xuất hiện như ác thần đến từ địa ngục, ra tay tàn nhẫn với những kẻ muốn bắt cô đi.
Lòng Cảnh Hảo Hảo kinh sợ, giãy tay mình khỏi tay Thẩm Lương Niên.
"Hảo Hảo, em không được đi!"
Lòng Thẩm Lương Niên cũng trống rỗng như lòng bàn tay mình lúc này vậy, vội với theo bắt lấy tay cô: "Đừng đi, Hảo Hảo!"
Cảnh Hảo Hảo thấy rõ Lương Thần đang nhíu mày, nhìn chằm chằm cánh tay đang níu lấy tay cô của Thẩm Lương Niên, lòng cô chùng xuống, nhẹ giọng khuyên: "Lương Niên, anh buông em ra đi!"
"Hảo Hảo…"
Thẩm Lương Niên chỉ vừa gọi tên cô, Lương Thần đã mở cửa xe mình, tao nhã bước xuống. Anh đóng cửa xe, nhân tiện sửa sang lại trang phục rồi thong thả bước về phía xe Thẩm Lương Niên.
Thấy Lương Thần đang từ từ tiến lại gần, Cảnh Hảo Hảo thấy chân tay mình lạnh ngắt. Cô vội quay đầu sang, hai mắt đẫm lệ nhìn thẳng vào mắt Thẩm Lương Niên: "Buông em ra!"