Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Chương 256 : Ghét bỏ (2)

Ngày đăng: 16:27 27/05/20


Editor: Nguyetmai



"Em nhìn rõ cho tôi, người đàn ông đang ở trên người em lúc này là ai, người đàn ông khiến em rung động là ai!"



Cảnh Hảo Hảo chỉ liếc nhìn Lương Thần một cái liền ngoảnh đi, cứ như nhìn nhiều thêm một chút sẽ làm bẩn mắt cô vậy. Lương Thần thấy cô như thế liền cười giễu cợt, động tác chợt hung hăng hơn, hoàn toàn mất đi lý trí, điên cuồng mà chiếm lấy cô, đơn giản chỉ muốn phát tiết.



Cảnh Hảo Hảo không thể cũng không có sức để chống cự, chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Thật ra như vậy cũng tốt, đau đớn trên thân thể có thể xua đi nỗi đau trong lòng cô, nhưng càng về sau, cô không còn cảm nhận được nỗi đau đớn xé ruột xé gan kia nữa. Toàn thân cô tê dại, chỉ trừng to mắt nhìn trần nhà, im lặng chịu đựng.



***



Không biết trôi qua bao lâu, người đàn ông như phát điên kia cuối cùng đã dừng lại, anh không chút lưu luyến rời khỏi người Cảnh Hảo Hảo.
Không biết trôi qua bao lâu, người đàn ông như phát điên kia cuối cùng đã dừng lại, anh không chút lưu luyến rời khỏi người Cảnh Hảo Hảo.



Nửa người cô vốn đang lơ lửng ngoài giường, giờ anh đột nhiên rời khỏi, cô như con diều dứt đây, cạn kiệt sức lực ngã xuống sàn.



Lương Thần vừa mặc quần áo, vừa nhìn Cảnh Hảo Hảo tái nhợt như búp bê vỡ nát nằm trên sàn, cơn giận trong lòng vẫn còn sót lại chưa tan. Anh giật mạnh cà vạt rồi đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống, nâng cằm cô lên, lạnh lùng nhìn vào đôi mắt không chút sức sống của cô: "Để em sống tốt em không chịu, cứ phải kiếm chuyện cho tôi làm. Nếu em đã không biết tốt xấu như vậy, tôi cũng không cần phải nuông chiều em làm gì!"



Anh cười khẩy rồi tiếp: "Bắt đầu từ bây giờ, em hãy nhớ kỹ cho tôi, em có bằng lòng chung sống với tôi hay không vốn không phải do bản thân em quyết định. Đợi đến một ngày tôi chán em thật rồi, em khóc lóc muốn ở lại bên tôi, chưa chắc tôi đã ngó ngàng đến em!"



Dứt lời, anh hất mạnh cô ra, ung dung đứng dậy chỉnh trang lại quần áo rồi xoay người ra khỏi phòng.




Cảnh Hảo Hảo nghe rõ giọng nói của Lương Thần truyền đến từ bên ngoài phòng ngủ: "Dì Lâm, dì nghe rõ cho tôi! Bắt đầu từ bây giờ, không có sự cho phép của tôi, không được để cô Cảnh ra khỏi biệt thự nửa bước!"



Kế tiếp là giọng nói run rẩy của dì Lâm: "Vâng, cậu Thần."



Cảnh Hảo Hảo nghe loáng thoáng tiếng đóng sầm cửa lại, tiếng động cơ xe vang lên, bầu không khí quanh căn biệt thự lại khôi phục sự yên lặng như tờ.



Không biết nằm trên sàn nhà thẫn thờ bao lâu, cô sực tỉnh, muốn cử động một chút nhưng xương cốt toàn thân giống như vừa bị ai đó tháo ra rồi lắp lại vậy, đau như chết đi sống lại. Cô quyết định kéo luôn chăn xuống đắp lên người mình, tiếp tục nằm trên sàn nhà.



Khó khăn lắm mới tìm được một tư thế thoải mái để cơn đau không rõ ràng thì di động của cô lại đột nhiên đổ chuông.



Cảnh Hảo Hảo không muốn cử động nhưng chuông điện thoại cứ reo mãi không ngừng. Cô không chịu được nữa, bò dậy, lê đôi chân run rẩy đến nhặt di động lên, thấy trên màn hình hiển thị hai chữ "Lương Niên".