Em Là Cả Nhân Gian Của Anh
Chương 36 : Progesterone (6)
Ngày đăng: 16:26 27/05/20
"Tổng Giám đốc Lương, anh bảo tôi làm gì cũng được nhưng tôi không thể chia tay Lương Niên."
Năm mười ba tuổi, cô lên lớp chín, nhờ Thẩm Lương Niên bán máu, cô mới có tiền đóng học phí. Lúc ấy cô còn nhỏ, chưa biết tình yêu là gì nhưng cô đã thầm chia tim mình làm ba phần, lần lượt dành cho ba, mẹ và Thẩm Lương Niên.
Mối tình đầu hệt như một làn gió xuân ấm áp đột ngột ùa đến khiến cho nghìn vạn cây hoa lê nở rộ khoe sắc chỉ sau một đêm.
Cô không nhớ mình đã biết đến tình cảm nam nữ bằng cách nào, chỉ nhớ rằng, khi phát hiện ngoài tình thân và tình bạn ra, còn có một thứ gọi tình yêu, cô đã bắt đầu ôm ấp tình cảm thiếu nữ của riêng mình.
Khoảng thời gian ấy, phim thần tượng chính là hiện tượng "thống trị" cả Trung Quốc. Khi cô gái nào cũng đang si mê F4, Tạ Đình Phong hay Châu Kiệt Luân, Cảnh Hảo Hảo cũng có một nam thần chỉ thuộc về mình cô, đó chính là Thẩm Lương Niên.
Cô bước vào giới giải trí khi mới chỉ mười bốn tuổi. Tuy lúc ấy, cô vẫn còn là một cô gái nhỏ non nớt nhưng vẻ đẹp của cô đã đủ thu hút biết bao ánh nhìn. Chính vì lẽ đó, một số người trong đoàn phim cứ muốn động tay động chân với cô, thậm chí còn có đạo diễn và nhà sản xuất phim dùng tiền để dụ dỗ cô, bảo rằng chỉ cần cô đi theo họ, họ sẽ giúp cô nổi đình nổi đám.
Thật ra, có người từng hỏi cô rằng, cô xinh đẹp như vậy nhưng chỉ được phân vai người hầu đứng sau những cô diễn viên chính vốn không sánh bằng cô, cô không cảm thấy bất công ư?
Thật ra, cô không hề cảm thấy vậy chút nào. Thứ cô muốn vốn không giống với những người khác. Chỉ cần cô có thể bảo vệ tốt chính mình, giữ lại bản thân nguyên vẹn cho Thẩm Lương Niên thì mọi chuyện đều được xem là công bằng.
Suốt sáu năm ròng, cô chưa bao giờ chấp nhận thỏa hiệp với số phận và hiện thực.
Thế nhưng, trong những giờ phút ngắn ngủi còn lại, tấm thân trong sạch của cô đã bị hủy hoại mất rồi… Lẽ nào giờ đây, cô còn phải mất cả Thẩm Lương Niên nữa sao?
Cảnh Hảo Hảo thật sự không cách nào làm được.
"Không thể ư?" Lương Thần chậc lưỡi nói tiếp, "Hảo Hảo, sao em lại mau quên thế? Em không nghe lọt tai những lời ban nãy tôi nói với em sao? Lẽ nào em muốn tôi phải lặp lại lần nữa à?"