Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 118 : Anh có tin vào ý trời không?

Ngày đăng: 18:18 30/04/20


Buổi tối khí trời lạnh lẽo, gió rít gào từng cơn, bầu trời mang một màn tối đen thăm thẳm.



Trên chiếc ghế sofa, đôi mắt Giang Tuấn đen sẫm. Nhìn vào cốc rượu đã vơi quá nửa trên tay, anh cười, nụ cười nơi khoé miệng cô đơn lạnh lẽo biết nhường nào.



Anh sai rồi…



Đáng lý ra anh không nên đố kỵ ganh ghét để rồi đưa ra yêu cầu quá đáng với cô như vậy!



Nhưng thực sự không cách nào chịu đựng được



Một người như hắn ta lại có thể khiến cô vui vẻ, khiến cô bất chấp tất cả để mà cầu xin anh.



Người ta nói yêu sẽ mất đi lý trí, cuối cùng thì anh cũng được nếm trải.



Nếu thời gian có thể quay trở lại thì tốt biết mấy.



Chỉ cần cho anh thêm một cơ hội



Anh tuyệt đối sẽ không để cô rời xa anh nữa…



- Thưa thiếu gia, có cô Nhã Đình muốn tìm cậu. - Người giúp việc gõ cửa rồi bước vào thông báo



- Bảo cô ta về đi, nói là hôm nay mẹ tôi không có nhà!



Giúp việc sững sốt tưởng mình nghe nhầm. Bình thường con gái đến tìm thiếu gia bị cậu tìm cớ đuổi về không ít, nhưng với cô Nhã Đình tuyệt nhiên chưa bao giờ có chuyện đó.



Thiếu gia rất tốt với cô ấy, luôn dịu dàng với cô ấy, nhất là cô ấy còn được lòng bà chủ, có khả năng rất cao sẽ trở thành thiếu phu nhân tương lai.



- Thưa thiếu gia, cô Nhã Đình đang chờ cậu dưới lầu! - Chị giúp việc cho là thiếu gia uống say nên nghe nhầm thành người khác.



- Tôi nói chị không nghe sao, bảo cô ta về! Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!



Chị giúp việc sợ sệt quay đi tức khắc nào ngờ ra ngoài mới phát hiện có người đã đứng trước cửa từ lúc nào.



Hết thảy những lời của Giang Tuấn vừa rồi đều lọt vào tai của Nhã Đình.



Cô biết sẽ thế này mà.



Giang Tuấn…một khi anh ấy có tình cảm với ai đó thì yêu thương hết mực, quan tâm hết mực, dịu dàng hết mực, nhưng nếu anh ấy đã ghét đã hận một ai đó thì chính là đối với họ lạnh lùng nhất, tàn nhẫn nhất.



Về điểm thứ hai, ngay cả Lâm Hạo cũng không so được với anh ấy.



Nhã Đình cười chua chát khi bản thân cô trong lòng anh chỉ chớp mắt lại từ cái thứ nhất lại biến thành cái thứ hai.



- Em chỉ muốn nói chuyện với anh một chút thôi, nếu là chuyện của Phương Ly thì anh có muốn nghe không? - Nhã Đình liều mình bước vào phòng, giọng nói vẫn dịu dàng như xưa



- Chỉ cần là lời cô nói thì tôi đều không muốn nghe! Biến đi trước khi tôi nổi giận. - Giang Tuấn tuyệt tình ngoảnh mặt đi



- Anh có còn nhớ, cách đây ít lâu anh đã hứa gì với em không?
Càng ngày, cô càng có cảm giác mình giống vợ của anh…‼!



_Cạch



Cánh cửa phòng tắm bật mở, thân ảnh điển trai khô ráo đó lại đứng trước mặt Phương Ly.



Chỉ mấy phút trước thôi, cô còn ngỡ sẽ không còn gặp lại anh nữa.



- Thôi, em phải về phòng đây, anh ngủ sớm nhé, nhớ đắp chăn cho ấm vào.



Môi cô hé mở cùng với nụ cười dịu dàng, nhưng ẩn sâu trong lòng là ý muốn mãnh liệt thoát khỏi tình huống ngại ngùng này.



Vẫn không cách nào tự nhiên được khi nghĩ đến hôm nay cả căn biệt thự chỉ có hai người ‼!



- Từ lúc trở thành bạn gái anh đến giờ, em có thấy hạnh phúc không?



Tim anh đột nhiên đập mạnh, khiến anh nhận ra rằng từ sâu trong tiềm thức của mình, anh mong muốn được nghe câu trả lời này của cô biết bao.



- Rất hạnh phúc. - Phương Ly đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình nắm tay anh, từng ngón đan chặt lại, khẽ khàng đáp



- Người em yêu là anh đúng không? Không phải cậu ta? Ý anh…là cái người trong đoạn video. - Cứ hễ nhớ đến máu nóng trong người anh liền sôi lên



- Thật ra…em và Giang Tuấn…



- Anh không cần biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người, chỉ cần em không yêu cậu ta, người em yêu là anh, là anh là được…



Cô hiểu tâm trạng anh, trước kia anh từng bị người con gái mình yêu nhất phản bội, cảm giác đó nhất định đau đớn như chết đi sống lại.



Có thể nói…toàn bộ niềm tin lúc này của anh đều đặt ở nơi cô.



- Anh không phải muốn nổi giận với em càng không muốn không tin em... chỉ là anh rất sợ, anh sợ em sẽ rời xa anh.



- Anh ngốc quá! Người em yêu…



Phương Ly mỉm cười, đôi mắt sáng long lanh, nhưng trong giờ phút đó dường như có thứ gì xẹt qua trong tâm trí



Bộ dạng đau khổ của Giang Tuấn lúc cô rời khỏi.



Cảm giác bất an xâm chiếm đầu óc, tự dưng cô lại thấy sợ, sợ người con trai đó sẽ vì đau khổ mà làm ra chuyện tổn hại bản thân.



Cô muốn anh vui vẻ, muốn lúc nào cũng nhìn thấy nụ cười của anh như trước.



Khẽ nhắm mắt, trong đầu rối ren, cô đã lựa chọn rồi, vậy thì tại sao cứ luôn nghĩ đến…



- Á…



Lúc cô thoát khỏi sự chìm đắm trong dòng suy nghĩ về người con trai đó thì phát hiện người con trai trước mặt đã nhanh chóng bế cô lên, cuối cùng thân thể cô nhẹ nhàng rơi xuống chiếc giường nệm êm ái.