Em Là Cả Thế Giới Của Anh
Chương 142 : Vì hận anh tôi sẽ sống
Ngày đăng: 18:18 30/04/20
Lễ tang của mẹ, một lễ tang rất lặng lẽ và đơn sơ…
Mọi người đều chú ý đến cô gái đeo khăn tang ngồi lặng lẽ như người vô hồn bên cạnh cỗ quan tài.
Cô không khóc không cười, thậm chí có lúc còn không thấy cử động hay tìm được bất cứ điều gì gọi là dấu hiệu của sự sống trên gương mặt cô.
Bao nhiêu nước mắt của Phương Ly có lẽ đều đã rơi hết trong cái đêm mưa tầm tã đó.
Khi mẹ được đưa vào viện, cô trước cửa phòng cấp cứu đã không ngừng cầu nguyện, nguyện đem hết tất cả may mắn hạnh phúc cả đời mình để đổi lấy sự bình an cho bà…
Vậy mà hóa ra cuộc đời cô chẳng có nhiều may mắn hạnh phúc đủ để níu giữ bà ở lại thế gian này.
Từ giây phút đó, Phương Ly hầu như không ăn không uống. Đã vậy còn ngày đêm lại không ngủ, dường như cơ thể cô cũng chẳng cần ngủ.
Những người khác lo lắng ép cô ăn chút gì đó, uống chút nước, nhưng chỉ cần vừa nuốt vào đến miệng cô là lập tức nôn ra ngoài.
Người tiều tụy xanh xao, trông cô giờ chẳng khác người chết là bao.
- Phương Ly, đây là một ít đồ ăn thanh đạm do chính tay mẹ anh làm, em ăn một chút nhé. Mẹ anh bảo sẽ qua ngay với em. - Giang Tuấn tiến đến cạnh cô cùng một ít thức ăn trên tay
Phương Ly vẫn thế, im lặng không đáp, đôi mắt trống rỗng vô hồn.
- Em đừng thế, mẹ của em ở thiên đường không muốn nhìn thấy em hành hạ bản thân mình đâu. Mẹ của anh thấy em như thế bà cũng đã khóc rất nhiều.
Vẫn là sự im lặng đến thấu tim.
Giang Tuấn còn nhớ cái ngày mẹ cô mất trong bệnh viện anh cũng đau đớn biết bao, sau khi biết là bà ra ngoài gặp Lâm Hạo nên mới xảy ra chuyện, anh đã mất lý trí lao vào đấm con người đó, nếu không phải Minh Khải và Thiếu Dương ngăn cản thì hắn ta đã chết dưới tay anh rồi.
Nhưng đánh rồi thì thế nào, Phương Ly cũng chẳng thể nào vơi bớt nỗi đau, cũng chẳng hé răng lấy nửa lời.
Chưa bao giờ trong đời anh lại thấy bản thân vô dụng đến vậy, tâm can đau đớn bất lực như vậy.
- Hay là em nghỉ ngơi chút đi, đã bao nhiêu ngày rồi anh không hề thấy em chợp mắt…
- Phương Ly.
Như thế đó…
Cho dù anh có gọi tên cô tha thiết thế nào thì cô mãi mãi cũng như người mộng du không chịu tỉnh.
"Tương lai của em còn có anh, anh sẽ mãi mãi bên cạnh em."
"Ngoan, ăn một chút được không?"
"Coi như là anh cầu xin em…"
"Chỉ cần em muốn ăn, dù là thứ gì anh cũng tìm về cho em…"
"Cho dù có phải lục tung cả thế giới này…"
Nhưng cô dường như không nghe thấy gì cả.
Ngọc Mai ngay lúc này cũng có mặt, đau đớn gào lên đến khi nước mắt bắt đầu chảy
"Phương Ly, cậu cứ như thế thì không thể chịu đựng bao lâu nữa đâu!"
"Mình không muốn mất một người bạn tốt đâu cậu biết không?"
- Giang Tuấn…em quyết định rồi, em sẽ đi.
- Ý em là…
- Đến đâu cũng được, chỉ cần rời khỏi nơi này…là được…
Nếu là cách đây một tuần, cô sẽ còn phân vân lo nghĩ nhiều lắm. Nhưng hiện tại cô chỉ muốn đến một phương trời mới, nơi sẽ không có những đoạn kí ức dày vò tâm trí nữa.
Người mẹ kính yêu đã ở nơi thiên đường, người anh hai cô tìm kiếm suốt 8 năm trời đã "CHẾT", người con trai mà cô yêu cũng tàn nhẫn vứt bỏ cô, còn bé Ân thì Lưu Nhã Đình sẽ chăm sóc cho nó.
Cô…chẳng còn gì để mà lưu luyến nữa rồi.
Bàn tay Giang Tuấn từng ngón, từng ngón đẹp đẽ đan vào bàn tay cô. Anh không giấu nổi niềm vui trong lòng, ôm chặt cô trong lồng ngực vững chắc của mình
- Anh đợi câu nói này của em lâu lắm rồi. Chúng ta cùng nhau đi, dù đến tận cùng thế giới anh cũng sẽ đi cùng em.
- Cảm ơn anh…vì đến cuối cùng vẫn ở bên em. - Nước mắt của cô chợt rơi
- Đồ ngốc, sau này tất cả sẽ bắt đầu lại, quên hết đi có được không?
Quên hết tất cả để bắt đầu lại…
………………..
Cánh cửa đóng sập lại, trong căn phòng chỉ còn mình Lâm Hạo bên cỗ quan tài lạnh lẽo.
Anh suy sụp quỳ mọp xuống sàn nhà, nấc lên từng tiếng đau thương, nước mắt không kìm chế thêm được nữa mà thi nhau nhỏ xuống cánh tay.
Mãi một lúc anh mới có thể cất tiếng
- Mẹ, con phải làm thế nào? Phải làm thế nào…? Mẹ từng quỳ xuống cầu xin con rời bỏ Phương Ly, con đã đồng ý, đó cũng là di nguyện cuối cùng của mẹ. Nhưng giờ đây đến mẹ cũng không còn, con sợ em ấy sẽ nghĩ quẩn…con thật sự rất sợ điều đó.
Con còn nhớ lần trước mẹ có bảo lúc nhỏ con hay tung đồng xu để quyết định mình nên làm gì. Bây giờ, con dùng nó để hỏi ý của mẹ lần cuối nhé.
Nếu mặt sấp, bây giờ con sẽ lập tức bước ra ngoài và nói em ấy biết tất cả sự thật, kiên quyết giữ em ấy ở lại.
Còn nếu là ngửa…
Trái tim anh tan nát đến tận cùng
- Nếu là ngửa…con sẽ tiếp tục thực hiện lời hứa trước đó với mẹ, bằng mọi cách để em ấy ra đi.
"Tách"
Lâm Hạo ngẩng đầu lên nhìn đồng xu vút lên cao rồi rơi xuống, nở nụ cười đầy cay đắng.
Tất cả mọi thứ đều là ông trời đã an bày.
Có trách thì trách cả hai kiếp này có duyên không phận.
………………
Có một số người, số phận buộc họ phải dừng lại tình yêu của mình ở một giây phút nào đó.
Không phải không yêu, mà là…không thể yêu.