Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 151 : Gặp lại anh

Ngày đăng: 18:18 30/04/20


Bầu trời phủ màu xanh thẫm, tòa nhà đài truyền hình cao ngất toàn bộ đều làm bằng cửa kính tấp nập người ra kẻ vào.



Thoắt đi thoắt lại hôm nay chính là vòng hai của buổi thử vai, chỉ một lát nữa đây thôi sẽ tới thời khắc quyết định xem ai là người có vinh dự được góp mặt trong bộ phim truyền hình “Kí ức cầu vồng” chưa quay đã nóng này.



Tập đoàn Lâm Thị quả thật nói độ sự chu đáo nếu đứng thứ hai thì không ai dám tranh thứ nhất, không những chỉ đạo phòng chờ rộng lớn cho những diễn viên tới thử vai mà còn chuẩn bị luôn cả dụng cụ trang điểm kèm chuyên viên trang điểm và cả trang phục cho những ai cần, thậm chí có cả hoa tươi, trái cây, đến tạp chí để đọc trong lúc chờ đợi cũng có.



Vậy nhưng đứng trước sự tiện nghi đó không khí vẫn không thoải mái chút nào nếu không muốn nói là nặng nề ngộp thở.



Mặc dù các cô gái đều thể hiện cùng một điệu bộ là chăm chú nhìn vào gương không màng đến xung quanh nhưng rõ ràng cảm nhận được trong họ có cơn sóng ngầm cuồn cuộn, âm thầm đấu đá với nhau, từ kiểu tóc, cách trang điểm, màu son, váy áo, đến các phụ kiện đi kèm, vì ai cũng muốn mình sẽ là người tỏa sáng nhất hôm nay và giành được cơ hội quý giá này.



Phương Ly chẳng ngờ người cô không nghĩ sẽ gặp nhất cũng xuất hiện.



Dương Tử Hân cầm trong tay hộp phấn vỏ ngoài mạ vàng tinh xảo vô cùng, vừa thấy cô bước vào đã lập tức liếc xéo một cái rồi đóng mạnh nó làm phát ra âm thanh chói tai.



Phương Ly cười nhạt lướt qua, chọn một góc kín đáo để ngồi. Vì để hợp chủ đề của bộ phim nên cô trang điểm rất nhẹ nhàng, chỉ thêm son và một lớp phấn mỏng cũng không đeo thêm bất kì đồ trang sức gì. Tất cả ở cô đều rất thanh xuân, rất tự nhiên, toát lên vẻ đẹp thuần khiết tươi sáng.



Xong xuôi, vẫn còn ba mươi phút nữa mới đến giờ.



Một cô bạn trạc tuổi cô, có nụ cười ngọt ngào dễ thương chạy đến ngồi cạnh



- Chào bạn, mình tên Hà Mỹ, còn lâu mới đến giờ, tụi mình trò chuyện với nhau được không?



Trông cô mộc mạc dễ gần nên cô gái mới chủ động bắt chuyện



- Chào cậu, mình tên Phương Ly. - Cô mỉm cười đáp lại



- Cậu có biết không lần trước mình cứ tưởng là rớt rồi, nào ngờ lại được thông báo đậu vào vòng hai, mình sung sướng tới phát điên luôn. Mong là ông trời cho mình may mắn nốt lần này nữa để gặp được thần tượng của mình.



- Cậu thần tượng diễn viên của tập đoàn Lâm Thị à? - Phương Ly đoán chừng là thế



- Không là tổng giám đốc Lâm Hạo trong truyền thuyết! Cậu nhất định biết đúng không?



Phương Ly không nói gì, lấy điện thoại trong túi xách ra ấn ấn.



Cô bạn hình như chẳng để ý đến phản ứng của cô, tiếp tục nói, nói như để mình nghe, nói như sợ người khác cướp lời.



Rằng con người mà cô đã thề sẽ vĩnh viễn không tha thứ đó chính là truyền thuyết của thành phố này, luận về khí thế và phong thái không ai bằng, hào quang của làng giải trí cộng lại có khi không sánh được với anh ta. Anh ta lạnh lùng đến mức quanh năm suốt tháng chỉ có công việc, không thích xuất hiện trên báo chí và truyền hình nên muốn gặp được đôi khi khó hơn lên trời. Chỉ cần cô gái nào có thể đứng gần anh ta lâu hơn một chút, được anh ta nói chuyện thêm vài câu cũng có thể trở thành tiêu điểm bàn tán của tất cả mọi người.



Câu chuyện được diễn tả sinh động vô cùng nhưng ánh mắt Phương Ly điềm tĩnh trước sau như một, dường như cô thuộc về thế giới khác, đến khi Hà Mỹ kích động nắm lấy một bàn tay cô



- Hoàn mỹ như thế mà trước sau như một chỉ chung tình với duy nhất một người con gái, phải đi đâu tìm được người thứ hai đây?!


Vị Lâm tổng đó chẳng những mang trên người hào quang vạn trượng, lại sống trong thế giới hào hoa tráng lệ, địa vị tiền tài cỡ này thì thì không khó hiểu vì sao toàn bộ con gái trong thành phố đều ao ước vị trí bên cạnh anh ta.



Gả cho anh ta chẳng phải là cách thức trực tiếp nhất, một bước hóa thân thành phượng cao quý hoàng bay thẳng lên trời, chẳng cần phải tốn công tốn sức trong cái làng giải trí đầy phức tạp, mỗi ngày lo tranh tối tranh sáng này nữa.



Nhưng mà ước thì ước vậy chứ không thể nào làm được vì anh ấy nổi tiếng là lạnh lùng và làm gì có ai vượt qua được Lưu Nhã Đình chứ!



Cả đám nối đuôi nhau tiến vào, dẫn đầu là người những người phụ trách tổ chức buổi thử vai hôm nay.



Cô nhân viên ở quầy tiếp tân vừa nhìn thấy thì đã biết, chạy đến niềm nở tươi cười, chỉ tay về thang máy ở đăng kia



- Mời mọi người đi lên lầu ba nhé, buổi thử vai sẽ bắt đầu trong nửa tiếng nữa.



Nhưng rồi, ting một tiếng, cửa thang máy mà cô tiếp tân chỉ đang đóng sầm đột ngột mở.



Cả nhóm bọn cô trố mắt nhìn một đám người chen chúc nhau bước ra rồi vội vã tiến về phía này, ai cũng mặc comple chỉnh tề.



Cô tiếp tân ngơ ngác không hiểu có chuyện gì mà tất cả lãnh đạo cấp cao đều đổ xuống hết đây vậy, nét mặt vừa khẩn trương vừa căng thẳng.



Lẽ nào…



Không phải anh ấy đi công tác đến tuần sau mới về?! Sao lại đột ngột như vậy chứ!



- Mọi người, mau, đứng nép qua bên đó xếp hàng đi, nhớ lát nữa đừng gây nên tiếng động gì nhé! - Cô tiếp tân nhanh nhảu chỉ mọi người đứng về một phía



Các cô gái nhìn nhau không hiểu gì nhưng quốc có quốc pháp, gia có gia quy, đã đến đây thì tất nhiên phải làm theo lời người ở đây hướng dẫn rồi.



Tiếp đó, nhân viên tập đoàn Lâm thị, theo từ thứ bậc cao đến thấp tập trung xếp hành hai hàng ngay cánh cửa chính, nín thở chờ đợi, cảnh tượng hoành tráng tưởng chừng như chỉ có trong phim truyền hình.



Cánh cửa kính trong suốt xoay tròn mang theo một bóng dáng



Toàn thể nhân viên chỉ chờ có vậy, cung kính cúi đầu hô to đầy khí thế



- Kính chào giám đốc.



Phương Ly kinh ngạc vô thức ngẩng đầu lên



Giám đốc