Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 208 : Không còn sự lựa chọn

Ngày đăng: 08:27 18/07/20


Đêm càng ngày càng lạnh, trăng càng ngày càng sáng. Bên ngoài cửa sổ, một vài ngọn gió len lỏi vào phòng khiến mấy tấm màn đung đưa qua lại.



Phương Ly không biết mình đã ngã xuống giường như thế nào, nhưng cả người từ đầu đến cuối đều bị giam lỏng trong vòng tay rắn chắc, căn bản là không thoát ra được.



Vòng xoáy ngọt ngào dường như đã làm cuốn trôi hết giác quan khiến cô không còn nghe thấy bất kì âm thanh nào vang đến từ xung quanh.



Đôi mắt nhắm nghiền từ từ mở ra nhưng đầu óc vẫn mê man mờ mịt, trong phút giây này, cô không còn ý thức được gì cả, hai bàn tay vừa được nới lỏng đã liền vòng qua lưng anh, ôm chặt lấy, cánh môi hé mở đón nhận từng chút từng chút một nụ hôn đong đầy tình yêu miên man lan tỏa khắp cơ thể.



Kể cả khi tách nhau ra hơi thở của anh và cô vẫn như hòa làm một, thật nhẹ, ngọt ngào.



Bốn mắt chạm nhau, chăm chú nhìn nhau rất lâu, không khí trong phòng bị đốt nóng đã dần trở nên ám muội.



Phương Ly từ từ lấy lại tri giác, căng thẳng ngước mắt lên nhìn khuôn mặt anh tuấn đang kề sát bên mình, lúc này đây còn có thể nghe rõ nhịp tim như muốn nhảy ra lồng ngực một cách rõ rệt.



Gương mặt xanh xao ban nãy của cô bởi vì sức nóng của nụ hôn giờ đã trở nên ửng đỏ, qua ánh sáng vàng nhạt của đèn ngủ, đôi mắt long lanh như có làn sương mờ mờ ảo ảo càng trở nên mông lung, khó có thể cưỡng lại.



- Phương Ly…



Giọng nói pha lẫn chút nghẹn ngào xa lạ vang lên khiến cô giật mình.



Một sợi tóc hơi quăn rủ xuống nổi bật trên làn da trắng mịn như ngà của cô, Lâm Hạo đưa tay vén nó sang một bên, dường như ngón tay anh mang theo dòng điện làm người cô khẽ run nhưng lại không dám cử động, đến cả hít thở cũng không thông.



- Anh xin lỗi, nhưng anh…muốn ngủ…



Anh cúi xuống hôn lên mi mắt của cô, âm giọng khàn khàn khiến Phương Ly thực không nghe ra được biểu cảm trong câu này là như thế nào.



Nhưng mà…ý nghĩa của nó chẳng phải chỉ có một…



Bao nhiêu thứ cảm xúc giày vò trong lòng khiến Phương Ly, cả trái tim đau buốt, nhưng cô vẫn cố cắn chặt răng mà chịu đựng, nước mắt kiềm chặt không để rơi ra.



Người con gái nào cũng như vậy thôi, được trao cho người mình yêu là một điều may mắn và không có gì để hối tiếc. Nhưng mà…nếu như là cách đây vài ngày, với suy nghĩ mình là vợ của anh, ắt hẳn trong giờ phút này cô sẽ thấy hạnh phúc lắm, chứ chẳng phải là lo sợ hay đau đớn thế này…



Cô thậm chí còn muốn sớm sinh cho anh những đứa con ngoan ngoãn đáng yêu, thực hiện điều ước đêm giáng sinh của Lạc Lạc.



Thế nhưng…



Có lẽ ý trời muốn cô mãi mãi không bao giờ có được hạnh phúc.



Cái gọi là ‘’sự thật’’ đã nhấn chìm hủy diệt thế giới tươi đẹp của cô trong biển đen của sự đau khổ tột cùng.





………………………….



Phương Ly dẫn theo Lạc Lạc rời khỏi cánh cổng lớn Lâm gia. Cả nhà trên dưới đều say ngủ nên không ai phát hiện. Hơn nữa tối nay là thời cơ tốt nhất và duy nhất để cô thực hiện ý định này.



Sở dĩ như vậy là vì lúc chiều nay, khi trở về tình cờ nghe được chuyện hai bảo vệ canh giữ trước cổng đều trùng hợp có lý do phải xin nghỉ buổi tối. Đáng lý ra Lâm Hạo sẽ tức khắc tìm người khác thay thế như mọi khi, nhưng có lẽ chính vì sự ngất xỉu đột ngột của cô khiến anh không còn tâm trí nghĩ đến bất kì chuyện gì khác nữa. Cũng có thể là vì cô đang ốm nên anh không sợ cô sẽ biến mất.



Nói đi nói lại, vẫn là ông trời muốn cô rời khỏi đây…



Khẽ quay đầu nhìn lại căn biệt thự mình đã gắn bó trong suốt thời gian qua, nơi cho cô giấc mộng đẹp đẽ nhất trong cuộc đời, nước mắt như pha lê rơi xuống hòa vào làn sương đêm, lạnh lẽo vô cùng.



Cho dù có luyến tiếc, cũng phải buông bỏ những thứ không thuộc về mình thôi…



Định là sẽ bắt taxi, nhưng nào ngờ mới đi được vài bước đã bắt gặp một chiếc xe hơi sang trọng, đèn pha chói sáng.



Xem ra có người chờ đợi một buổi chiều đã thấy sốt ruột, không nhịn được còn cố tình đậu xe ở đây để theo dõi nhất cử nhất động của cô, sợ là cô sẽ cố chấp không chịu rời đi hoặc dẫn theo Lạc Lạc đến một nơi anh ta không tìm được hay sao?



Hừ, cô sớm đã biết anh ta lúc trưa ta sẽ không dễ dàng để cô trở về như vậy…



Có điều, thứ cô muốn bây giờ không phải là trốn tránh hay bỏ chạy.



Mặc dù hận người này, nhưng dù sao đứa con cô cực khổ mang thai chín tháng mười ngày sinh ra cũng là con của anh ta, chảy trong người dòng máu của anh ta, hơn nữa còn cả những lời cam kết lúc trưa…



Hy sinh thân mình cô không thấy hối hận, chỉ cần những người cô yêu thương được bình an là đủ…



Bóng dáng anh tuấn bước xuống, thân ảnh sáng rực trong màn đêm nhưng Phương Ly đến một cái liếc mắt cũng không muốn nhìn. Trái ngược với cô Lạc Lạc vui mừng reo lên



- A! Chú Giang Tuấn!



Khóe môi người con trai không nhịn được cong lên một đường mạnh mẽ.



Không ai biết giờ phút nhìn thấy cô anh đã vui sướng thế nào đâu, anh thề với lòng rằng, suốt cuộc đời này, đừng mong ai mang cô rời xa anh một lần nào nữa.



Lạc Lạc định chạy đến chỗ anh thì đã bị cô nắm chặt người giữ lại. Sau đó cô dẫn theo thằng bé ngồi lên xe rồi đóng cửa thật mạnh, điệu bộ chẳng khác nào vừa bắt được một chiếc taxi, và tài xế là một người cô chẳng hề quen biết. Dọc đường, cô có mở miệng nói chuyện vài câu thì cũng đều là nói với Lạc Lạc.



Nhìn dáng vẻ lạnh lùng của cô qua kính chiếu hậu, tròng mắt tràn ngập ghét bỏ cùng xa cách, Giang Tuấn đương nhiên hiểu rất rõ nguyên do từ đâu mà ra.



Đúng là anh rất bỉ ổi khi đã nói dối để mà gạt cô chuyện của Lạc Lạc, nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy hối hận. Bởi vì anh biết rõ việc sáng suốt nhất mình đã làm là khiến cô rời xa tên cầm thú kia mà trở về bên anh, khiến cô trở thành người phụ nữ của duy nhất mình anh.



Chỉ một thời gian nữa thôi, cô nhất định sẽ nhận ra được ai mới là người thật lòng thật dạ với cô, xứng đáng làm chồng của cô nhất.



Cảnh cổng cao vạn trượng mở ra, bên trong là một khuôn viên xa hoa tráng lệ vô cùng, nổi bật là bồn phun nước từng tia lấp lánh dưới ánh đèn trông thật bắt mắt.



Nhưng giờ đây Phương Ly lại không thấy gì cả ngoài một tương lai phía trước ảm đạm không có lấy một tia sáng nào, chỉ có tầng tầng lớp lớp sương mù vây kín…