Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 211 : Chẳng còn gì đáng lưu luyến

Ngày đăng: 09:23 20/08/20


Một ngày trước



Căn phòng ấm áp tràn ngập tiếng cười vui vẻ ngày nào giờ chỉ còn lại một màu đen tĩnh lặng đến đau đớn cõi lòng. Trên sàn nhà chất đầy những chai rượu vỡ nát, mùi rượu bốc lên nồng nặc, mặt đất lạnh giá đâu đâu cũng là những mảnh thủy tinh vỡ vụn, đồ đạc ngổn ngang tứ tung giống như ở nơi này vừa diễn ra một cuộc ẩu đả khốc liệt.



Lúc Lâm Hạo tỉnh lại, không biết bầu trời bên ngoài đang là ban ngày hay ban đêm. Anh phát hiện mình vẫn chưa chết, vậy mà lại có thứ cảm giác khủng khiếp hơn cả cái chết ập đến khiến anh không sao thở được.



Trên màn hình lớn của chiếc ti vi trong phòng ngủ liên tục phát đi phát lại một đoạn phim để bóng hình người con gái anh yêu thương nhất luôn hiện ra mỗi khi anh mở mắt thức dậy sau cơn say.



Cứ như thế, không biết đã bao nhiêu lần…



Lại cầm chai rượu lên uống, ánh mắt Lâm Hạo mơ màng xa xăm, sự đau khổ giống như một bàn tay tàn nhẫn vò nát cõi lòng



“Ông xã, anh đang quay cái gì thế!”



Giọng nói tuyệt đẹp tựa làn sương trắng thổi qua tâm trí anh.



Cô ở đằng kia, xinh đẹp như một thiên thần không thuộc về thế gian này, mặc lên người chiếc váy trắng mềm mại, mái tóc được búi lên cao, một vài sợi tóc thả rơi tùy ý, dáng vẻ nghiêm chỉnh ngồi bên chiếc piano dạy cho Lạc Lạc tập đàn.



Những ngón tay thon dài đẹp đẽ lướt nhẹ trên phím đen trắng, như có ma lực, từng nốt nhạc mềm mại không ngừng nhảy múa và chạm vào tim anh…



Khoảnh khắc đó, dường như tất cả ánh mặt trời trên thế gian này đang tập trung chiếu trên người cô và vạn vật khác đều trở nên mờ nhạt.



“Còn không mau lại đây giúp em, nốt này đàn thế nào em quên mất rồi!”



‘’Bỏ điện thoại xuống đi, không là em giận anh luôn đấy!”



Cô xinh đẹp biết bao! Nụ cười trong suốt như pha lê, đôi mắt chứa đựng tình cảm bao la biển xanh sâu thẳm, ngay cả tiếng trách móc cũng dịu dàng dễ nghe như thế.



Lâm Hạo nhắm mắt lại cười chua xót.



Anh biết, hạnh phúc bên trong đó đều là hư ảo cả thôi…



Là một giấc mộng mà anh thà rằng cả đời bản thân đắm chìm không tỉnh lại…



Đừng tự gạt bản thân mình nữa, cô đi đã đi rồi…



Chỉ còn lại ánh mặt trời ngày đông lạnh lẽo…



Sau đó mặt trời cũng tan biến…



Bóng tối chìm ngập khắp thế gian…



Không còn cô…



Cuộc đời còn ý nghĩa gì nữa đây…



Thế giới đâu đâu cũng là một màn đen trống rỗng…







- Tại sao người lại lạnh như vậy? Không được, tôi phải đưa anh đến bệnh viện…



Nhưng Lâm Hạo dường như chẳng nghe thấy cô nói gì cả, một mực chìm đắm vào câu chuyện của mình



- Cô có biết không, Trung học An Hoa có một truyền thuyết được lưu truyền từ rất lâu. Đó là cặp nam nữ nào vào lễ hội trường cùng nhau khiêu vũ hết điệu nhạc cuối cùng và đón được kim tuyến rơi xuống người tức là duyên phận với nhau, đời này kiếp này sẽ mãi mãi không xa nhau.



Một cơn đau co thắt từ dạ dày dữ dội lại ập đến, đôi môi Lâm Hạo trắng bệch vì đau nhưng giọng nói vẫn không dừng lại, giống như bây giờ không nói ra thì cả đời không còn cơ hội để nói nữa



‘’Tận đáy lòng tôi chưa bao giờ tin vào câu chuyện này, nhưng chính vào thời khắc kim tuyến óng ánh rơi xuống tôi lại thẳng tay đẩy cô ấy ra. Bởi vì tôi của lúc đó không thể thoát ra được bóng đen của quá khứ, đến yêu cũng còn không có tư cách, nói gì đến đem lại hạnh phúc cho ai, cùng ai đi đến suốt đời suốt kiếp…



Mãi đến nhiều năm sau khi nhớ lại tôi mới biết được rằng…



Hóa ra…giữa chúng tôi không phải không duyên không phận…



Mà là…chính tay tôi đã chặt đứt duyên phận đó…”



Vân Hà nhận ra được điều không ổn từ anh, hoảng sợ hét lớn



- Anh đừng nói nữa…



Khuôn mặt trắng bệnh, không còn sức phải gục đầu xuống nhưng Lâm Hạo vẫn cố vịn vào cô, bàn tay run run



- Cho nên, kết cục này là hoàn toàn xứng đáng với kẻ như tôi. Chỉ mong cô giúp tôi một chuyện…



- Chỉ cần anh chịu đến bệnh viện thì muốn tôi giúp gì tôi cũng giúp! - Vân Hà bật khóc, thâm tâm cô liên tục tự dằn vặt mình vì những lời cay nghiệt trước kia đã dành cho anh



- Hứa với tôi được không? Nếu như tôi có xảy ra chuyện gì, thậm chí là chết đi cũng đừng nói cho Phương Ly biết…Tôi muốn cô ấy hạnh phúc, không muốn cô ấy phải dằn vặt…



Đứng trước sự cứng đầu hết thuốc chữa của anh, Vân Hà vừa định gọi những người ở dưới nhà lên giúp sức cùng mang anh đến bệnh viện thì Lâm Hạo đã ngã gục xuống sàn.



Sắc mặt anh nhợt nhạt, như không có hơi thở, dường như đã chết…



Và dường như thứ duy nhất gắn kết anh với thế giới này đã mất đi nên chẳng còn gì trên đời đáng để lưu luyến nữa…



Vân Hà hoảng loạn ôm lấy anh, thất kinh kêu lên



- Lâm Hạo...Có ai không...Cứu với...



- ---------------



Note: Thấy nhiều bạn inbox hỏi nên mình trả lời ở đây luôn.



Truyện này là truyện đầu tiên mình viết nhé! Thời gian mình bắt đầu tập viết cũng là lúc chương 1 của truyện đăng lên, đến nay là 2 năm rồi, 2 năm cho 1 truyện nhưng vẫn chưa đâu vào đâu, vì mình bận quá, hix ^^.



Truyện còn bao nhiêu chương nữa thì hết? - Chỉ còn một chặn đường ngắn ngủi nữa thôi! Các bạn cố chờ mình thêm một xí!



Cái kết là HE hay SE - cái này thì phiền các bạn phải chờ đến cuối rồi!



Có bạn hỏi mình sao truyện nhiều chap nhưng khung bình luận ít ỏi như vậy, với đọc bình luận hình như không thấy ai theo dõi và bàn luận gì về nhân vật + diễn biến truyện mà mình vẫn có “can đảm” viết tiếp?



Nói thật luôn là hồi trước mình nản lắm, cảm giác như viết đăng lên có mỗi mình đọc, xong một chap không có động lực viết chap tiếp theo, nhưng giờ thì quen rồi, với lại đam mê và muốn câu chuyện được trọn vẹn đến với độc giả. Mình cũng từng hứa là chỉ cần còn một bạn muốn đọc đến cuối thì mình vẫn viết nên đừng lo mình sẽ bỏ dở hay cho cái kết cụt ngẳn rồi lặn mất tăm ^^



Cuối cùng, tác phẩm đầu tay vẫn còn nhiều thiếu sót nhưng cảm ơn các bạn đã luôn theo dõi và ủng hộ, chờ đợi mình ra chương đến tận lúc này. Tất cả bình luận và tin nhắn các bạn gửi riêng mình đều đọc kĩ và cân nhắc để truyện được hoàn thiện hơn. Một lần nữa, cảm ơn mọi người!