Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 220 : Em là người của anh

Ngày đăng: 22:05 07/03/21


Mình là vợ của anh ấy!



Sáu chữ phát ra, giọng nói thật bình thản nhưng lại khiến cho Ngọc Mai hoảng hốt như thể không biết mình đang nghe thấy điều gì.



- Cậu mới nói…cậu là vợ của hắn ta? - Hai mắt trợn tròn, cánh môi run run, Ngọc Mai xác nhận lại



Ánh mắt của Phương Ly tràn ngập ánh sáng, tay nắm chặt lại thể hiện vẻ cố chấp kiên định



- Phải!



Ngọc Mai trong cơn tức giận cùng cực, giọng nói chất chứa sự uất ức bị dồn nén, lớn tiếng quát



- Vậy hắn có từng nói muốn cưới cậu làm vợ chưa? Có từng quỳ gối nói lời cầu hôn cậu trước hàng nghìn người như đã từng làm với cô gái đó chưa? Có từng cho cậu một lễ cưới, một danh phận, dùng nghi thức long trọng đường đường chính chính đón cậu về nhà chưa? Có từng trước mặt cha xứ nói lời thề nguyện sẽ yêu thương chăm sóc cậu cả đời dù giàu hay nghèo, dù ốm đau bệnh tật chưa? Có từng nắm chặt tay cậu rồi nói với một ai đó rằng ”Đây là vợ tôi, tôi rất yêu cô ấy” chưa? Thậm chí hắn ta còn chưa từng đeo dù chỉ là một chiếc nhẫn tượng trưng cho sự gắn kết vợ chồng vào tay cậu…



Ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ vẫn chói chang rực rỡ.



Một làn gió thổi ập vào, mảnh rèm trắng tung bay, chiếc váy xanh biếc cô mặc trên người cũng không ngừng phấp phới, nắng sớm chiếu vào óng ánh một dải sáng bắt mắt.



Sau câu nói của Ngọc Mai, Phương Ly đưa đôi mắt nhìn xuống những ngón tay trống trơn càng lúc càng trở nên lạnh lẽo, toàn thân cô cứng đờ như tượng đá.



“Ông xã, nhẫn cưới của chúng ta cất đâu rồi, sao em tìm khắp nơi trong nhà vẫn không thấy, cũng chẳng thấy anh đeo gì cả vậy?”



“Nhẫn cưới…à, hôm trước em bị tai nạn lúc được đưa vào viện đã không thấy nhẫn cưới đâu, có lẽ bị rơi mất rồi, nhưng quan trọng là em vẫn bình an. Chúng vốn là một đôi, em không đeo thì anh cũng không đeo.”



“Vậy anh nói em biết đi, nhẫn cưới của chúng ta có hình dạng như thế nào vậy?”



Không phải là đã từng có rồi bị mất đi, mà là nó vốn dĩ không tồn tại…



Uất ức và phẫn nộ thay cho bạn mình, Ngọc Mai dùng hết sức mà hét lên



- Việc duy nhất hắn ta đã làm chính là lấy đi nụ cười của cậu, trả lại cho cậu nước mắt, chà đạp lên tình yêu đầu đời thuần khiết của cậu, giẫm nát trái tim cậu, vứt bỏ cậu nơi xứ người, sống thoải mái hạnh phúc trong những năm tháng cậu rơi vào tối tăm tuyệt vọng nhất!



Phương Ly lảo đảo lùi về sau mấy bước, cơ thể không kiểm soát nổi cơn run rẩy, Ngọc Mai nước mắt cũng tràn khóe mi



- Lý do gì cậu lại ngu ngốc mê muội đến vậy, tự mình chịu đựng bất công đến vậy? Mình thật sự không thể chấp nhận được một người con gái tốt như cậu mà cái gì cũng không có, cái gì cũng chưa từng, vậy mà giờ đây lại cam tâm tình nguyện gánh lấy trách nhiệm chăm sóc một kẻ ốm đau bệnh tật cả đời với tư cách là vợ hắn sao?



Có được tấm chân tình này của Phương Ly, hắn ta rốt cuộc đã phải tu bao nhiêu kiếp?



Nhìn thấy sắc mặt Phương Ly bị chấn động, trong đôi mắt thất thần đuổi theo khoảng không ngoài cửa phòng bệnh từng giọt nước trong suốt lại chảy ra, Ngọc Mai trong lòng cũng bị giày vò đớn đau vô cùng.



Cô không thể để khi nhớ ra mọi chuyện, những ký ức ngày xưa một lần nữa lại làm tổn thương đến Phương Ly, cho nên hôm nay cô nhất định phải nói ra hết để chặt đứt đoạn tình duyên đầy ngu ngốc cùng dằn vặt này.



Cô không muốn thấy cậu ấy lần nữa đặt niềm tin vào hắn ta, dính lấy hắn ta giống như loài dây leo bám chặt vào thân cây, để rồi một khi cái cây đó chết đi thì sinh mệnh của dây leo cũng chấm dứt, chờ ngày héo úa tàn lụi.



Đó là điều khiến cô sợ hãi nhất lúc này.



“Phương Ly, hắn ta chính là bùa chú, là lời nguyền rủa trong sinh mệnh của cậu. Chẳng những nhấn chìm cả thanh xuân của cậu vào trong bể khổ, khiến cậu một bông hoa xinh đẹp chưa kịp nở rộ đã héo tàn, giờ đây đến tương lai của cậu cũng sắp sửa bị hủy hoại vì hắn.



Cuộc đời cậu từ bé đến lớn đã phải chịu biết bao nhiêu đắng cay tủi nhục và bất công rồi, rốt cuộc thì giông bão cũng qua đi, chỉ còn vài ngày nữa thôi cậu đã có thể gả cho người con trai yêu thương cậu nhất trên đời này, cho cậu tất cả mọi thứ mà mình vừa nói thậm chí còn nhiều hơn thế. Mà cho dù không phải anh ấy, cậu cũng xứng đáng với người con trai khác tốt hơn nhiều.



Lúc trước cậu mất đi trí nhớ mình có thể thông cảm, nhưng giờ đây sự thật đã phơi bày rành rành trước mắt vậy mà cậu lại lựa chọn ở lại nơi này. Tại sao mình lại có một con bạn ngu ngốc như cậu chứ. Phải lựa chọn sai lầm bao nhiêu lần nữa thì cậu mới có thể tỉnh ngộ đây?”



Cái nóng của ánh nắng chói chang bên ngoài tràn vào và cái giá lạnh tê tái trong người Phương Ly như đan xen vào nhau.





- Phương Ly, anh về rồi!



- Thứ đó, anh có mua được thứ đó không? - Nghe có tiếng, cô liền quay đầu lại



- Đây!



Thiếu Dương đưa ra trước mặt Phương Ly một chiếc hộp nhung màu đỏ rất đẹp, Phương Ly không chậm trễ một giây liền mở nắp ra.



Dưới màn đêm, hai chiếc nhẫn đặt cạnh nhau phát ra thứ ánh sáng lấp lánh diệu kì.



Kiểu dáng của nó hết sức đơn giản, chỉ là ở chính giữa có một viên đá màu xanh lam được gọt giũa tuyệt đẹp. Cái này chính là dựa theo mô tả mà lần trước mà Lâm Hạo đã nói.



- Phương Ly, em định làm gì?



- Anh Thiếu Dương, anh làm chứng cho tụi em nhé!



Nhìn chiếc nhẫn tỏa ra ánh sáng, trên mặt Phương Ly là nụ cười vui vẻ hạnh phúc, trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy hình như trên thế giới này chỉ còn lại hai người, cô và anh.



Cho dù quá khứ có như thế nào, đã từng trải qua vô số loại đau thương gì, giờ phút này có thể được ở cạnh bên nhau thì chính là trời cao đã ban ân rồi.



Thật ra trước kia cô cũng đã từng có lần mơ thấy bộ dạng Lâm Hạo cầm chiếc nhẫn kim cương cầu hôn với cô, chẳng ngờ được thực tế lại thành thế này…



Nhưng cô không hề thấy buồn, cũng không tủi thân chút nào, ngược lại trái tim trong lòng ngực liên tục đập loạn nhịp.



Phương Ly tự đeo nhẫn cho chính mình rồi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại chuyển sang nắm lấy tay Lâm Hạo, chầm chậm luồn chiếc nhẫn vào ngón áp út của anh.



Kích thước của chiếc nhẫn một lần nữa vừa khít.



Phương Ly mỉm cười trong dòng nước mắt lăn dọc trên mặt, chảy xuống cổ trắng ngần



- Ngọc Mai lúc sáng nói rất đúng, giữa chúng ta không có sự gắn kết nào cả, đến nhẫn cưới anh cũng chưa từng trao cho em, cho nên em không có tư cách ở lại nơi này chăm sóc anh, chờ đợi anh tỉnh dậy hay mở miệng nhận mình là vợ của anh. Nhưng bây giờ…bây giờ thì có thể rồi…



Câu cuối, vừa xúc động lại vừa vui mừng, trong tình huống thế này, loại cảm xúc đó đáng lẽ ra không thể nào hình thành được mới đúng.



Nước mắt của cô rơi xuống cái nắm tay siết chặt mình dành cho anh, rơi xuống hai chiếc nhẫn đặt cạnh nhau cùng tỏa sáng



- Nhẫn cũng đã đeo vào rồi, Lâm Hạo, em là người của anh, vì vậy anh nhất định phải có trách nhiệm với em, phải nhanh chóng tỉnh dậy để chăm sóc em, không được để em phải đau buồn, lo lắng hay rơi nước mắt vì anh nữa, có biết không?



Thiếu Dương đứng một bên chứng kiến, từ đầu đến cuối chỉ có thể kinh ngạc, cảm động mà không sao thốt được nên lời.



Phương Ly, tình yêu sâu sắc của em ấy, sự dịu dàng và hy sinh của em ấy, còn đẹp và rực rỡ hơn toàn bộ ánh sáng của thành phố bên ngoài khung cửa sổ kia cộng lại.



Em ấy là ngôi sao sáng rực lấp lánh, tồn tại duy nhất trong cuộc đời đầy rẫy bóng tối của Lâm Hạo.



Thiếu Dương biết mình không nên có suy nghĩ này, nhưng không hiểu sao trong một khoảnh khắc, anh cảm thấy mình rất ganh tị với Lâm Hạo.



- Em quên mất, vẫn còn thiếu một bước nữa.



Cô nhìn anh đằm thắm, sau đó cúi thấp người, đôi môi đỏ mềm mại nhẹ nhàng đáp xuống đôi môi mỏng của anh, giống như nàng công chúa trao nụ hôn cho chàng hoàng tử trong câu chuyện cổ tích đẹp đẽ nhất, ngọt ngào nhất.



Mười ngón tay đan chặt vào nhau, nụ hôn triền miên tưởng chừng không bao giờ chấm dứt, vĩnh viễn không phân ly.



- Phương Ly, mấy ngón tay của cậu ấy đang cử động…



Tiếng la của Thiếu Dương phá vỡ bầu không khí…



Phương Ly run rẩy, nước mắt nóng rực đang trào ra từ khóe mắt anh, hòa lẫn vào nụ hôn, cô có thể cảm nhận được…



Tg: Xin lỗi các bạn tuần rồi mình bận quá mức không có thời gian trống để viết chap mới, chap này mình viết dài hơn, mong các bạn đọc thông cảm nhé, giữa tuần mình sẽ cố ra chap tiếp theo.



Tuần qua mình cũng nhận được nhiều bình luận và tin nhắn động viên từ các bạn, bất ngờ nhất là những bạn đã đọc và theo dõi truyện mình từ những ngày đầu, mình rất xúc động về tình cảm và sự ủng hộ mà các bạn dành cho mình. Thật sự cảm ơn mọi người!