Em Là Cả Thế Giới Của Anh
Chương 222 : Nụ hôn bất ngờ
Ngày đăng: 22:05 07/03/21
- Không, không phải, anh đừng nhìn, đừng nhìn mà…
Phương Ly co tay lại muốn giấu chiếc nhẫn, tim đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, trong giây phút hoảng loạn không làm chủ được mình cô tiếp tục có một hành động vô cùng ngu ngốc là lao đến áp chặt môi mình vào môi anh, chặn đứng tầm nhìn của anh bằng một nụ hôn…
Dẫu rằng đây không phải là nụ hôn đầu tiên nhưng Phương Ly vẫn ngây ngô như một cô gái mới lớn chưa từng hôn ai bao giờ, xấu hổ tới mức nhắm hai mắt nhắm chặt lại, bàn tay lóng ngóng vụng về ra sức níu chặt lấy vạt áo anh đến nhăn nhúm, sự run rẩy và hổ thẹn hiện hết trên gương mặt.
Đầu óc như muốn nổ tung, Phương Ly biết mình vừa làm ra một hành động vô cùng thất thố và ngu ngốc nhưng cô không cách nào dừng lại được.
Hơn nữa cô thừa nhận bản thân không nỡ rời khỏi anh cũng như muốn anh cảm nhận được tình yêu thuần khiết trọn vẹn từ cô, sự ấm áp của cô, những thứ mà anh tưởng chừng mình đã vĩnh viễn đánh mất đi trong cuộc đời này.
Hồi lâu chân mày giãn ra, nụ hôn mà cô trao cho anh trở nên hết sức tự nhiên, tựa mặt trời mỗi ngày đều mọc lên từ đằng Đông mang theo ánh bình minh chiếu sáng vạn vật.
Giống như cả hai chưa từng trải qua những chuyện đau khổ trong quá khứ, giống như khoảng cách sáu năm đằng đẵng không hề tồn tại, không có hiểu lầm, không có mất mát, không có phân ly. Tất cả tuyệt đẹp như một câu chuyện cổ tích có kết cục mỹ mãn, hoàng tử và công chúa đến cuối cùng được chung sống hạnh phúc và mãi mãi không rời xa nhau.
Vì bất ngờ mà đôi môi của Lâm Hạo vẫn đang hé mở, nhất thời chưa thích ứng được hành động đột ngột này. Phút chốc anh còn phải suy nghĩ xem đây là tỉnh hay mơ.
Chỉ cho đến khi cảm nhận được sống lưng cứng đờ và nhịp đập dồn dập của trái tim người con gái đang hôn mình, nhận ra hai làn môi đang hòa vào làm một, sau đó là cảm giác mềm mại tựa làn nước chảy, dịu dàng chầm chậm lan tỏa khắp các mạch máu cơ thể thì anh đột nhiên giống như đứa trẻ quên đường lạc lối, mọi lý trí đều theo đó bị đánh tan…
Rốt cuộc anh cũng tin…cô đã ở đây rồi…
Bàn tay anh chủ động vươn ra ôm ngang eo cô, chầm chậm khép mắt lại, từ bị động chuyển sang ôn nhu đáp trả.
Mọi âm thanh trên thế gian này dường như đều tan biến.
Tương lai phía trước của anh, là hạnh phúc hay đau khổ, có còn được ở cùng cô không, giây phút này anh muốn nghĩ đến những chuyện khiến bản thân phiền muộn đó nữa.
Nắng ban mai vàng rực chiếu quanh hai người khảm nên một viền sáng tuyệt đẹp, nụ hôn dường như cũng rực rỡ như ánh mặt trời.
Từng ngọn gió men theo khe cửa sổ phòng bệnh khép hờ tràn đến, lan tỏa khắp nơi xung quanh chỉ toàn mùi vị ngọt ngào.
Trái lại trên mặt bàn, chén cháo nghi ngút khói đã nguội lạnh từ bao giờ…
Rời khỏi anh, như vừa mới đắm chìm trong giấc mộng chợt tỉnh lại, Phương Ly lập tức cúi mặt xuống gần như sát đất, cố tình xổ tung mái tóc ra để che kín đi gò má đã sớm chuyển sang màu của trái táo chín cùng đôi môi đỏ đến chói mắt, hành động này càng làm cô trở nên đáng yêu hơn bao giờ hết.
Lâm Hạo vươn bàn tay thon dài tới cô, ngón tay lành lạnh vén mái tóc vào tai cho cô, rồi nâng mặt cô lên đối diện với mình, nhẹ nhàng như nâng niu cánh hoa.
Lần này đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết vậy mà vẫn còn có thể lần nữa nhìn thấy cô chính là ông trời đã ban cho anh điều may mắn và hạnh phúc nhất.
- Ý cô là gì? Mau nói rõ ra đi! - Trống ngực Phương Ly đập dồn dập
Lại một tràng cười nữa vang lên, tràng cười của sự chế nhạo mà không có bất kì câu trả lời nào đáp lại.
- Cô…- Phương Ly cảm thấy trong người vô cùng khó chịu
Lưu Nhã Đình kì thực rất muốn nói ra xem, muốn xem xem bộ dạng đau đớn thảm thương của Phương Ly khi biết được sự thật này sẽ như thế nào. Nhưng nếu làm vậy thì cả Lâm Hạo lẫn người đàn bà đó tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cô, sẽ dùng mọi cách hủy hoại cô đến chết.
Nhưng cô tin trên thế gian này không có sự thật nào có thể che giấu mãi mãi, cây kim trong bọc rồi cũng sẽ có ngày lòi ra.
Phương Ly, cô có biết rằng mẹ của Lâm Hạo là người đã hại chết ba của cô, khiến cô trở thành trẻ mồ côi, cốt nhục phân ly, ngược lại, người mẹ đáng kính của cô cũng gián tiếp hại chết mẹ ruột anh ấy, khiến bà chết vẫn ôm theo đau khổ không thể nhắm mắt.
Vậy nên cả hai người đều không có tư cách nhìn về phía nhau.
Cô muốn ở cạnh Lâm Hạo, cả đời này cũng đừng mong có thể, nhất là khi người đàn bà ấy còn sống.
Hơn nữa chẳng phải sáu năm trước theo lời tiên đoán của vị tiên cô thì đó Phương Ly tương lai sẽ trở thành vợ của anh Giang Tuấn. Quả không sai, sáu năm sau rốt cuộc nó đã sắp sửa ứng nghiệm. Chỉ có thể nói tất cả mọi thứ từ đầu đã được ông trời sắp đặt rồi, con người mãi mãi không cách nào thắng được ông trời.
Nhưng cô vẫn rất lo sợ một điều…
Lần nữa, Lưu Nhã Đình đối mặt với Phương Ly, tuôn một tràng sắc bén
“Đây là lần đầu cũng như lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô, hãy an phận đám cưới sinh con với anh Giang Tuấn, làm Giang gia thiếu phu nhân và rời xa Lâm Hạo đi, đừng đến gần anh ấy, đừng chạm vào anh ấy, người như cô chỉ toàn mang đến điều xui xẻo và bất hạnh cho anh ấy!
Trước giờ sức khỏe của Lâm Hạo luôn rất tốt nhưng năm đó vì cô đỡ một nhát dao suýt nữa mất mạng, hôm nay lại vì cô mà phải nhập viện, bao nhiêu ngày vẫn không thể rời khỏi đây. Nếu như còn tiếp tục, cô sẽ hại chết anh ấy…”
Cô phải ngăn cản trước khi mọi chuyện quá muộn. Rõ ràng Phương Ly này là khắc tinh trong sinh mệnh của anh ấy.
Chưa kể là sáu năm trước, sau khi cô ta vừa ra đi thì Lâm Hạo liền bình an vô sự vượt qua lần đó, trên đời này có nhiều chuyện trùng hợp đến vậy sao?
Nhưng cô không thể đem điều này nói ra được, bởi vì…
Điện thoại di động trong túi xách đổ ba hồi chuông, dường như có việc rất quan trọng nên Lưu Nhã Đình không đôi co thêm nữa mà nhanh chóng rời khỏi.
Hành lang trống trải, Phương Ly bần thần đứng đó rất lâu.
Cô rất muốn tin rằng những lời trên hoàn toàn là bịa đặt, Lưu Nhã Đình chỉ muốn khiêu khích chia rẽ cô cùng Lâm Hạo, nhưng trong lòng lại trỗi lên một nỗi bất an mạnh mẽ, nó giống như nanh vuốt ác quỷ từng bước siết chặt lấy cả cơ thể cô, khiến cô không cách nào thở được, trước mắt là cơn ác mộng vô cùng chân thật hiện ra, dường như trong quá khứ cô đã từng mơ thấy nó…
Vô thức nắm chặt ngón tay, lòng bàn tay Phương Ly nhói đau như thể hàng ngàn mũi kim đâm vào, lạnh buốt, run rẩy
“Nếu như còn tiếp tục, cô sẽ hại chết anh ấy…”