Em Là Cả Thế Giới Của Anh
Chương 228 : Trốn tránh hiện thực
Ngày đăng: 22:06 07/03/21
Bầu không khí đang vui vẻ trở nên ngột ngạt đến cực độ.
Lưu Nhã Đình rất nhanh đã tiến đến gần, nhìn sắc mặt có phần nhợt nhạt tiều tụy của Lâm Hạo trong lòng vô cùng lo lắng và xót xa.
Tất cả đều là vì cái con hồ ly tinh trước mặt, cứ như ác quỷ hút máu bám chặt lấy anh không buông nên anh mới thành ra bộ dạng này, vậy mà anh còn mê muội cố chấp.
Nếu như đổi ngược là cô ở bên cạnh anh, chăm sóc cho anh thì anh đã không xảy ra chuyện, mà nếu có, nhất định cũng sớm đã khỏe lại rồi…
Lâm Hạo vốn dĩ là của cô, nếu như ngày trước Phương Ly này không xuất hiện thì khi gặp lại anh đã cho cô cơ hội làm lại từ đầu, nếu sau sáu năm cô ta không quay về thì cô đã không đi đến bước đường ngày hôm nay.
Chẳng những bị cướp đi em gái ruột thịt, bị cướp đi người mình yêu mà giờ đây đến sự nghiệp cũng không biết còn có thể trụ được đến bao giờ.
Tất cả những thứ khiến cô có thể ngẩng cao đầu khi đứng trước mặt người khác đều sắp sửa mất hết, mất hết rồi…
Không còn nghi ngờ gì nữa, Phương Ly, cô ta chính là khắc tinh của cô, sinh ra trên đời là để ngăn cản cô có được hạnh phúc.
Và rồi Lưu Nhã Đình ngơ ngác chết sững, cổ họng tắc nghẽn khi ánh mắt lướt tới nơi cánh tay Lâm Hạo đang bị người con gái cô căm hận nhất ôm chặt, sau đó bàn tay còn lại của anh cũng đưa lên nắm lấy tay cô ta như một sự trấn an tuyệt đối.
Quan trọng là thứ tượng trưng cho sự gắn kết bền chặt giữa vợ và chồng, tượng trưng cho lời hẹn thề suốt đời suốt kiếp đang tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ và được lồng khít vào ngón tay hai người họ.
Đá kim cương tinh xảo vô cùng…
Nhìn thoáng qua liền biết đây là một cặp nhẫn cưới…
Đó là thứ cô khát khao biết bao nhiêu trong mỗi giấc mơ…
Thứ mà cô luôn muốn chạm đến dù có phải trả cái giá thế nào…
Làm sao có thể dễ dàng thuộc về cô ta như vậy…
Ánh mắt Lưu Nhã Đình ánh lên sự ghen ghét đố kị không gì che lấp được.
Không đâu, nhất định là Phương Ly đã dùng cách nào đó buộc anh ấy phải đeo vào, nhất định là vậy.
Sau vài phút cố trấn tĩnh lại, làm như Phương Ly vốn không tồn tại ở nơi này, Lưu Nhã Đình hướng về phía Lâm Hạo, hơi mím môi rồi đột nhiên cất tiếng
- Sao anh có thể cùng Phương Ly này ở chung một phòng trong bệnh viện lớn thế này được chứ? Đó là chủ ý của cô ta đúng không? Em biết anh không phải như vậy mà. Lỡ người ngoài bắt gặp sẽ nghĩ thế nào? Mà…anh đã đọc báo sáng nay chưa? - Lời nói của cô ta chậm rãi, nhưng từng câu từng chữ đều giống như mũi dao găm sắc lạnh
- Không có hứng. - Lâm Hạo lạnh nhạt mở miệng rồi nắm chặt tay Phương Ly xoay người về hướng khác - Kệ cô ta, chúng ta đi!
Lưu Nhã Đình tức tốc chạy đến chặn đường cả hai, mở khóa lấy trong túi xách màu đỏ ra một tờ báo đưa ngang tầm mắt Lâm Hạo, vừa gấp gáp, thái độ vừa đầy vẻ giễu cợt mỉa mai
- Tin nóng hổi đó! Em đoán chắc rằng Phương Ly cô ta đã nói với anh là không tình nguyện gả cho anh Giang Tuấn mà bị anh ấy ép buộc phải đám cưới, rồi thì sẽ tìm cách hủy hôn để ở bên anh đúng không? Nhưng sự thật chính là thế này đây!
Phương Ly cứng đờ người khi đưa ánh mắt tới dòng tít to đùng, trống ngực không ngừng đập thình thịch, muôn phần hoảng hốt, cô đưa tay giật lấy tờ báo và tiếp tục đọc.
Lưu Nhã Đình đưa ngón tay chỉ vào Phương Ly, toàn thân tức giận run bần bật
- Được lắm, Phương Ly, cô giỏi lắm. Tôi thề, mãi mãi sẽ không tha thứ cho cô! Chỉ cần tôi còn sống ngày nào thì tuyệt đối không để cô sống yên đâu! Tôi rất muốn xem thử cô có thể đắc thắng đến bao giờ? Sẽ mở mắt mà chờ cô nhận được quả báo xứng đáng với cô!
Bỏ lại một câu đầy cay nghiệt, cô ta quay người rời đi.
Chẳng mấy chốc, bầu trời trong xanh trở lại, hàng cây khẽ nghiêng mình trong cơn gió dịu nhẹ thổi qua.
- Vừa rồi em đã nói gì vậy, trông cô ta có vẻ tức giận lắm? - Lâm Hạo bước đến gần, không khỏi thắc mắc
- Cái này là bí mật, không nói cho anh biết được. - Phương Ly quay lưng lại, hai mắt hấp háy
Lâm Hạo biết cô không nói nhất định là có lý do nên cũng không ép. Anh đưa tay giữ chặt lấy đôi vai rồi ôm cô vào trong lòng mình.
- Sao cũng được, em đừng để tâm đến lời cô ta, cũng đừng lo lắng. Anh nhất sẽ thu xếp tất cả mọi chuyện thật ổn thỏa.
Phương Ly nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn áp sát vào lồng ngực anh, nghe từng nhịp tim của anh, những lời vừa rồi cùng cảm giác ấm áp truyền đến khiến cô thấy yên lòng hơn.
Sự dịu dàng của anh lúc nào cũng khiến tim cô mềm nhũn, hết lần này đến lần khác không cách nào kháng cự, bất giác đưa tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn của anh.
Dáng người anh cao lớn, cũng ôm chặt lấy anh không buông, đến khi người cô mềm mại trở lại.
Chỉ có anh mới hiểu, bản thân quý trọng cùng lưu luyến từng giây từng phút bên cô thế nào, cũng như không muốn cô phiền lòng vì bất kì chuyện gì trên đời này.
- Nắng lên cao quá rồi, cứ thế này sẽ bị cảm mất, chúng ta về thôi! - Lúc sau anh nhẹ nhàng buông cô ra
- Nhưng tự dưng em mỏi chân quá, hay chúng ta qua ghế đá nghỉ một chút rồi về có được không?
Đôi mắt Lâm Hạo sẫm lại, anh mím chặt môi rồi đột ngột cúi người bế cô lên.
Phát hiện toàn thân như bị bao trọn trong vòng tay anh, Phương Ly mắt tròn mắt dẹt đầy kinh ngạc, suýt nữa là kinh hô lên một tiếng
- Làm gì vậy, anh vẫn còn đang bệnh đấy, bỏ xuống đi, em tự đi được mà.
- Anh làm được, ẵm em cả đời cũng còn được…
Nói rồi cứ thế an nhiên ẵm cô về phòng.
Phương Ly nghe thấy thế mặt càng thêm đỏ.
Tự dưng cô hối hận vô cùng, biết vậy đã không nói mình bị mỏi chân.
Lưu Nhã Đình đứng sau tán cây to đằng xa ánh mắt tức tưởi căm hờn không ngừng dán chặt vào hai người mới rời khỏi, bàn tay thô lỗ siết chặt lấy thân cây.
Cô không cam tâm chấp nhận thua cuộc như vậy và cũng không tin là họ có thể đến bên nhau được.
Chẳng phải còn một Hoàng Di Mẫn, một Giang Tuấn, thậm chí là hôn lễ thế kỉ cho dù có thế nào cũng sẽ không bị hủy bỏ.
Phương Ly, còn có thể cười thì cô cứ cười đi, để rồi xem đến cuối cùng ai mới là kẻ thê thảm nhất.
Nếu như tôi không có được hạnh phúc, tôi cũng sẽ kéo cô cùng xuống địa ngục.