Em Là Cả Thế Giới Của Anh
Chương 21 : Bạn thân - Kẻ thù
Ngày đăng: 18:16 30/04/20
Chiều hôm đó Phương Ly đang ngồi trong biệt thự Lâm gia thì đột nhiên chuông cửa reo lên, chị Cầm chạy xuống mở cửa rồi dẫn khách vào. Thật không ngờ lại là Ngọc Mai - cô bạn chung lớp và từng giúp cô thoát khỏi việc bị Diệp Linh vu oan là ăn cắp đi cùng với một người thanh niên.
Hai bên đều kinh ngạc khi thấy nhau.
- Cậu là Phương Ly mà, sao cậu lại ở đây? - Ngọc Mai bất ngờ
- À…mình…
- Đừng có nói mình là cậu giúp việc ở đây. - Ngọc Mai mắt trợn ngược lên khó tin
- Ừ, cũng gần vậy, mình chăm sóc em gái chủ nhà này. - Đến nước này Phương Ly không muốn thừa nhận cũng không được
- Lâm Hạo có nhà không chị? Em đem bánh đến cho anh ấy. - Ngọc Mai nhìn chị Cầm hỏi
Chị Cầm gật đầu nhưng ánh mắt có phần ái ngại
- Thiếu gia ở trên phòng, hay để chị…
- Khỏi, chị cứ ở lại đây đi, mình em lên đó được rồi.
Ngọc Mai nói xong chẳng đợi ai phản ứng đã một bước đi thẳng lên cầu thang rồi rẽ phải. Chị Cầm chỉ nhìn theo rồi lắc đầu thở dài đi vào bếp. Phòng khách giờ còn lại hai người.
Phương Ly quan sát kĩ người thanh niên đi cùng Ngọc Mai. Anh cứ nhìn cô cười, nụ cười sáng chói, trên tay anh còn cầm theo một hộp bánh.
Chàng trai mặc lên người áo sơ mi trắng xắn đến khuỷu tay, bảnh bao lịch sự, thân hình cao ráo, dáng người nho nhã, gương mặt nhìn khá thu hút, đặc biệt là làn da trắng mịn như con gái cộng thêm nụ cười có sức sát thương lớn, đây cũng được xem như là vẻ đẹp thiên thần đấy. Cũng may là cô miễn nhiên với trai đẹp nếu không thì đã bị nụ cười của anh đánh gục rồi.
- Em cứ nhìn mà không mời anh ngồi à? - Chàng trai buồn cười - Ngồi xuống rồi nhìn cũng được mà.
Phương Ly giật mình
- Dạ, tất nhiên không phải, anh có muốn dùng trà không?
- Không cần, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi. Anh tên Lăng Thiếu Dương, em là Phương Ly đúng không? - Lăng Thiếu Dương hòa nhã nói, chuyện về cô bé này anh cũng biết không ít
- Dạ phải.
Anh cho cô ấn tượng rất tốt bởi sự dịu dàng thân thiện, giọng nói còn rất ấm áp dễ nghe, nhưng chỉ một giây sau đó
Vài giây sau Ngọc Mai bật tung cửa vội vàng chạy xuống, nhìn hộp bánh bị mở tung trên bàn, gương mặt nhăn hết lại hét to với người con trai đang ôm bụng quằn quại
- Cái này là cho Lâm Hạo ăn, sao anh lại ăn nó?
Thiếu Dương không trả lời nổi mà cuống cuồng chạy vào nhà vệ sinh, xem ra số anh đã định là quá xui xẻo.
- Bạn ơi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? - Phương Ly đến gần Ngọc Mai hỏi
- Không có gì, chỉ là tôi bỏ thuốc xổ vào trong bánh. - Ngọc Mai rất thản nhiên trả lời
- Hả??? - Phương Ly kinh hãi hai mắt trợn tròn
May là khi nãy anh Thiếu Dương mời cô không ăn nếu không cũng bị vạ lây luôn rồi!!! Chuyện khác cô không dám chắc, nhưng kiểu này Lâm Hạo và Ngọc Mai chắc chắn không phải là bạn.
Lâm Hạo lúc này dáng người cao lớn đứng trên lầu nhìn xuống, hắc ám nói
- Phương Ly, từ nay cô không được cho Triệu Ngọc Mai vào nhà này nữa, nếu không người đi sẽ là cô đấy. - Xong thì anh cũng quay lại phòng đóng chặt cửa
- Không vào thì không vào tưởng tôi thích vào lắm sao! - Ngọc Mai bực bội đáp trả.
Rồi Ngọc Mai quay sang nói với Phương Ly
- Cậu, có thích kẻ thù của tôi không?
- Ai là kẻ thù của cậu? - Phương Ly lơ ngơ hỏi lại
- Lâm Hạo, cái tên chủ nhà này đấy, cậu có thích anh ta không? - Ánh mắt Ngọc Mai như bắn ra tia lửa
- Tất nhiên là không. - Phương Ly phản ứng tức thì
- Có nghĩa là cậu ghét anh ta? - Ngọc Mai nhướng mày hỏi tiếp, vừa hỏi vừa chăm chú quan sát xem Phương Ly có nói thật lòng hay không?
- À, ừ. - Phương Ly gật gật đầu
Ngọc Mai không nói thêm câu nào nữa, đợi Thiếu Dương đã ra khỏi nhà vệ sinh rồi cả hai cùng về. Thật kì lạ. Chuyện này có cái gì đó rất kì lạ.