Em Là Cả Thế Giới Của Anh
Chương 237 : Trở về
Ngày đăng: 22:06 07/03/21
Trong một cánh rừng vắng ở ngoại ô, căn biệt thự rộng lớn được xây dựng trong đó.
Tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng ngủ sang trọng, nằm trên chiếc giường cỡ lớn trắng tinh, Vân Hà đầu óc choáng váng, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu cũng như vì sao bản thân lại rơi vào tình cảnh này.
Nhớ lại ngày hôm qua, cuộc điện thoại gọi đến mà cô cớ ngỡ là của Phương Ly lại phát ra tiếng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ của một người đàn ông. Kì thực lúc anh ta hỏi cô có nhận ra giọng của anh ta không thì trong đầu cô là băng tuyết trắng xóa^^.
Vốn không thích lằng nhằng với người khác giới, lại còn chưa kể người này có thể là một tên điên nào đó muốn phá cô hoặc những kẻ lừa đảo theo hình thức gọi điện thoại mà báo chí hay nhắc đến nên Vân Hà dứt khoác định cúp máy.
Nào ngờ chưa đến một phút sau chuông điện thoại lại reo lên, lần này cô lại nhận được tin nhắn.
“Phương Ly, em gái cô, đã nhớ lại tất cả mọi chuyện rồi và đang ở chỗ tôi.”
Kèm theo đó là bức ảnh Phương Ly ngủ say trên giường.
Khẩn trương ấn nút gọi lại, đúng như dự cảm, sau một tràng cười anh ta lại gọi đúng tên của cô đồng thời kể ra một vài chuyện mà trên thế gian này chỉ có cô và Phương Ly mới biết nhưng tuyệt nhiên không để lộ bản thân là ai.
Chưa hết, đáng sợ hơn người ở đầu dây bên kia còn biết cô hiện thời đang đóng giả Phương Ly, lý do là gì, cũng như nói rằng nếu cô muốn gặp lại em gái mình thì phải đích thân đến gặp mặt.
Không hiểu sao trong đầu cô lúc này chỉ hiện lên mỗi hai chữ “bắt cóc”.
Chỉ cần có thể tìm thấy Phương Ly do dù là một phần cơ hội cô cũng phải thử, huống chi tình huống này, mười phần thì đến tám chín phần con bé đang ở chỗ ‘’kẻ bắt cóc’’ đó.
Thật trùng hợp buổi chiều hôm nay cô lại có hẹn đi thử lại váy cưới, mọi chuyện là do Giang phu nhân đề nghị. Vì lễ cưới bị hoãn lại hơn một tháng nên bà rất cẩn thận muốn cô đến đó lần nữa xem có cần thay đổi gì không, đồng thời lần này, thời gian chiêu đãi tiệc cưới sẽ kéo dài hơn so với dự định lần trước cô cũng cần có thêm lựa chọn và thêm dự phòng.
Dĩ nhiên kế hoạch của cô sẽ không thể nào thành hiện thực nếu như Giang Tuấn một mực muốn theo cùng. Vậy là cô nhờ vả đến Lạc Lạc, muốn thằng bé bảo với anh rằng mình rất muốn anh ở nhà chơi cùng, nằng nặc không chịu buông, cộng thêm nét mặt khó chịu của cô bảo muốn được thoải mái thử áo cưới mà không có mặt anh, quan trọng nhất là cô cảm nhận được suốt gần một tháng qua, kể từ cái đêm hôm đó, trước sự chăm sóc ngày đêm của cô thì nỗi sợ hãi, lo lắng và hoài nghi rằng cô sẽ tìm cơ hội để mà rời khỏi anh, chạy trốn cuộc hôn nhân này, về bên người đó càng lúc càng mỏng manh.
Đúng như dự đoán, rốt cuộc Giang Tuấn cũng yên tâm để tài xế chở cô đi một mình.
Ý định ban đầu của Vân Hà là trên đường đi sẽ tìm cách đánh lạc hướng tài xế, đến nơi hẹn gặp ‘’tên bắt cóc’’. Nào ngờ kế hoạch chưa được thực hiện thì đến một đoạn đường vắng, xe xảy ra va chạm nhẹ với một chiếc xe đi theo chiều ngược lại. Tài xế vội vã tắt máy rồi cùng cô bước xuống xem đối phương thế nào, bất ngờ cô cùng anh đều bị người ta đứng phía sau tấn công bằng khăn nhỏ tẩm thuốc mê.
Và lúc tỉnh lại…thì cô lại nằm đây…
Liệu có phải…
- Cô tỉnh rồi à?
Vân Hà sững sốt trợn tròn hai mắt dán chặt vào bóng dáng tiến đến cạnh cô. Gương mặt anh tuấn phi phàm, ánh mắt ôn nhu, lại còn là người đã từng gặp và trò chuyện, cũng xem như quen biết, nhưng nghĩ đến chuyện anh ta là kẻ xấu thì sắc mặt cô liền đột ngột thay đổi.
Nhớ đến giọng nói lần trước trong điện thoại, ra là anh ta.
Vân Hà bây giờ đoán chắc mười phần thì đến tám, chín phần là cô bị bắt vào hang cọp rồi.
- Sao anh lại cho người chụp thuốc mê bắt cóc tôi? Còn nữa, em gái của tôi đâu?
Người con trai nhìn cô chăm chú, trong lòng chắc chắn rằng cô có ngàn trăm câu hỏi lẫn sự bức bối cần giải quyết.
- Tôi không bắt cóc cô, tôi bảo bọn họ “mời” cô đến, nhưng họ lại “hiểu nhầm” ý nghĩa. Lúc nãy tôi đã phạt họ rồi.
- Hiểu nhầm, nói dễ nghe thật. Có người đàng hoàng nào lại mời người ta đến bằng cách này không? Mau nói đi, anh đã làm gì em gái của tôi rồi?
- Cô đoán xem? - Anh nhàn nhạt hỏi lại như đang thách thức trí tò mò của cô
- Anh…
Chỉ có điều…chữ sợ kia không còn tồn tại trong con người cô nữa…
- Thiếu phu nhân, cô về rồi! - Quản gia vừa trông thấy cô liền chạy đến cất tiếng chào
- Con trai tôi, Lạc Lạc đang ở đâu! - Cô chỉ buông ra một câu đơn giản, mắt cũng không nhìn bà quá lâu
- Thiếu gia dẫn tiểu thiếu gia ra ngoài mua đồ chơi rồi, cậu ấy dặn là lúc cô trở về…
Cô hoàn toàn không có hứng thú muốn nghe tiếp
- Tôi mệt lắm, tôi muốn lên phòng nghỉ ngơi.
- Vâng, trời bên ngoài lạnh lắm, thiếu phu nhân nghỉ ngơi sớm!
Nói rồi, Phương Ly tuyệt nhiên lạnh lùng rời đi, bình thản bước lên lầu, bỏ mặc cái lắc đầu từ phía sau lưng của quản gia.
Bước vào căn phòng ngủ lúc trước, không gian bên trong không hề thay đổi, mọi thứ vẹn nguyên đến mức khiến cô thấy khó chịu.
Dòng kí ức mãnh liệt ập về trong tâm trí, tựa một luồng gió đông lạnh lẽo càn quét hết thảy các giác quan của cô, bên tai là những âm thanh ầm ầm như hiện hữu ngay chính lúc này
“Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa…! Không! Tôi muốn rời khỏi đây! Tôi muốn về nhà!’’
“Anh không thể để em đi, trở về bên cạnh tên cầm thú đó thì càng không được. “
“Cho dù em có mất đi trí nhớ thì vĩnh viễn cũng không thể thay đổi được sự thật anh là chồng tương lai của em, là ba của con trai em, Lạc Lạc”
“Chúng ta ở chung một phòng cũng là chuyện hoàn toàn chính đáng, là chồng sắp cưới của em!”
“Anh đừng tiến thêm nữa, đừng ép tôi…có thể tôi không làm gì được anh, nhưng có chết tôi cũng không đồng ý để anh làm gì thì làm đâu!
“Nếu hận anh mà có thể làm em nhớ anh cả đời thì cứ hận đi, nhưng anh tuyệt đối sẽ không buông tay em ra đâu…Đến khi nhớ lại em sẽ hiểu những gì hôm nay anh làm!”
Đến khi nhớ lại cô sẽ hiểu sao….
Khóe môi Phương Ly nâng lên một nụ cười nhạt nhẽo vô cùng.
Ở trong này, cô đã có những ngày tháng gần như đau đớn tủi nhục nhất trong đời.
Bị lừa gạt, bị giam giữ, không giây phút nào không sống trong sự đề phòng cùng nỗi sợ hãi và những giọt nước mắt.
Hết lần này đến lần khác đều suýt nữa bị chiếm đoạt…
Thậm chí cô đã từng nghĩ đến chuyện tự sát…
Anh ta vì để đạt được thứ mình muốn mà không từ bất kì thủ đoạn nào
Vậy mà còn mong rằng cô sẽ hiểu sao?
Nhưng số mệnh tựa như rất biết trêu đùa người khác.
Cuộc đời của Phương Ly cô bị buộc chặt với hai người con trai, một người hủy hoại đi niềm tin của cô sáu năm trước, một người hủy hoại đi niềm tin của cô sáu năm sau.
Thật nực cười là trước kia có một số việc xảy ra khiến cô luôn sợ rằng họ sẽ bị tổn thương, vậy mà đến cuối cùng, kẻ hứng chịu nhiều tổn thương nhất chính là cô…
- Em về rồi à?
Chợt có giọng nói phát ra từ phía sau cánh cửa chỉ được khép một nửa khiến ánh mắt của Phương Ly lay động, tối đen như biển cả, lạnh lẽo vô tận, mười đầu ngón tay đang giữ lấy quai túi xách đột ngột nắm lại thật chặt.
Cuối cùng cũng đến rồi…
Tiếng bước chân càng lúc càng gần sau đó dừng lại sau lưng cô