Em Là Cả Thế Giới Của Anh
Chương 23 : Lại thêm một chuyện
Ngày đăng: 18:16 30/04/20
Từ lúc sáng mới đẩy cửa vào văn phòng hội học sinh, Phương Ly đã thấy những nữ sinh đang chụm lại hỏi chuyện Giang Tuấn.
- Hội phó, mẹ anh đến đây quay phim thật hả? - Nữ sinh 1
- Sao anh không nói trước với tụi em chuẩn bị. - Nữ sinh 2
Hóa ra là mẹ Giang Tuấn đến. Bà vừa là minh tinh ca sĩ nổi tiếng khắp cả nước lại còn là phu nhân tập đoàn giải trí Giang Thành, gia đình và sự nghiệp đều khiến người ta thập phần ngưỡng mộ. Đến mức rất nhiều người còn bảo không biết đến bao giờ trong làng giải trí mới xuất hiện một Hoàng Di Mẫn thứ hai.
Rất nhiều cô gái được ao ước được lọt vào mắt bà, được bà nâng đỡ, khi đó khẳng định có thể chắp cánh bay cao vươn xa.
Nhớ lại thì vài hôm trước cô có vinh dự được gặp bà ở biệt thự nhà Giang Tuấn nhưng đã để lại ấn tượng không tốt lắm, mỗi lần nghĩ đến là một lần thấy buồn.
- Phương Ly, em chờ một lát. - Tan họp Giang Tuấn đến gần cô nói
- Có chuyện gì vậy?
- Chẳng phải em thần tượng mẹ anh sao? Đi thôi.
- Đi…đi đâu? - Cô đưa ánh mắt ngơ ngác nhìn anh
- Em có muốn xin chữ kí mẹ anh không anh giúp em.
- Thật hả? - Phương Ly chớp chớp đôi mắt long lanh mừng rỡ
- Ừ đi theo anh gặp MẸ CHÚNG TA nào.
Giang Tuấn bật cười khanh khách nhấn mạnh ba chữ còn Phương Ly cúi đầu xuống gần như sát đất, mặt từ từ đỏ lên, khóe miệng giật giật, muốn tìm cái khe nứt nào đó để mà chui xuống. Mỗi khi nhớ đến cái lần ngốc nghếch gọi mẹ anh bằng mẹ đó cô thật sự không nhịn được muốn mắng chửi bản thân.
Thật ra Giang Tuấn một là muốn giúp cô, hai là muốn chuộc lỗi về việc hôm trước dẫn cô về biệt thự lại bị mẹ mình bắt gặp rồi nói khéo đuổi về, tuy rằng cô bé này một lời cũng không nhắc.
Thoáng chốc, cả hai đã đặt chân đến một nơi mà cô chưa từng biết đến.
Đó là một mảnh đất nhỏ trồng toàn hoa hồng vàng. Cánh hoa mềm mại ướt đẫm những giọt sương sớm đẹp lung linh như càng thêm tỏa sáng dưới sắc vàng óng ánh của mặt trời. Cơn gió thổi qua mang theo hương ngọt ngào hòa quyện vào không khí rồi lan tỏa khắp nơi.
Giang phu nhân đang đưa tay vuốt từng bông hoa, trông bà suy tư đến nỗi không cảm nhận được sự hiện diện của cả hai.
Giang Tuấn bảo bình thường sau khi quay phim xong bà đều ra đây ngồi, còn căn dặn không cho bất kì ai đi theo. Anh động viên mãi cô mới dám đến gần vì sợ sẽ làm phiền bà.
- Chào cô, cháu muốn xin chữ kí của cô ạ.
Ánh mắt sắc bén liếc nhìn cô một lượt, tia không thiện cảm chạy vụt qua khi nhận ra đây là cô bé lần trước ở biệt thự cùng con trai bà. Hướng mắt về phía kia bà lại nhìn thấy Giang Tuấn, ra là thằng bé đã dẫn đến đây.
Con bé này cũng lắm trò thật, muốn tiếp cận bà bằng mọi cách đây mà, xin chữ kí chắc chỉ là phụ thôi.
- Được. - Bà cất giọng lãnh đạm, gật đầu, nhận lấy giấy và bút
- Lần trước cháu đã gây sự bất tiện cho mọi người, mong cô thông cảm. - Phương Ly cúi đầu nhẹ giọng xin lỗi
Cả hai màn nháy mắt và quan tâm vừa rồi đều không thoát khỏi nhãn quan của Lâm Hạo. "Mờ ám" là từ khóa nhất hiện lên trong đầu anh lúc này.
Đợi Thiếu Dương đi lên lầu, anh đến gần cô, móc ra trong balo một chiếc hộp
- Cầm. - Sắc mặt Lâm Hạo không tốt, phun ra duy nhất một chữ
Phương Ly rất bất ngờ tay hơi run cầm chiếc hộp. Hôm qua cô đứng ngay ngắn xin ứng lương mua điện thoại, nói thao thao bất tuyệt như bài diễn thuyết một trang giấy, vậy mà tên tiểu nhân này không đáp lại dù là nửa chữ bẻ đôi, thậm chí không biết anh ta có đang nghe không? Thế mà hôm nay lại mua sẵn cho cô luôn.
Sống trên đời mười sáu năm chưa từng gặp ai kì lạ như thế này. Nhưng mà…
- À…tiền…- Ý cô là sao lại mua loại đắt tiền như vậy, cô trả sao nổi
- Cái này tôi có dư, tạm thời cứ giữ đi, nhưng đừng làm hư hay làm mất nữa.
- Thật hả! Cảm…
Cô ngẩng mặt lên định nói lời cảm ơn liền chạm phải ánh mắt băng lãnh của anh nụ cười liền đông cứng lại.
- Cô và Lăng Thiếu Dương…- Lâm Hạo cố ý bỏ lỡ vế sau
Phương Ly giật mình như kẻ trộm bị người ta bắt quả tang, không lẽ chuyện vừa rồi anh Thiếu Dương nói với cô anh biết rồi sao?
Không lý nào! Trừ phi nơi này gắn camera nghe trộm. Chết thật. Thế là sau này không được nói xấu anh ta trong phạm vi nơi này nữa à?
- Tôi và anh ấy thì thế nào? - Cô dè chừng hỏi
Lâm Hạo ngẫm nghĩ, có nên "tốt bụng" nói cô ta cẩn thận tránh xa Lăng Thiếu Dương một chút không? Nếu không có ngày…
Cô rõ ràng cảm thấy người trước mặt có chuyện quan trọng muốn nói nhưng chờ mãi im lặng vẫn hoàn im lặng, hơi ngước mắt lên thì bắt gặp con ngươi đen láy của anh đang nhìn chằm chằm như soi từng chân tơ kẽ tóc của cô, cảm giác này thật ngượng ngập và cực kì khó chịu.
Trùng hợp đến lúc anh định mở miệng thì cô lại đi trước một bước
- Anh nói đi, CHÚNG TÔI thì thế nào?
/Đã là chúng tôi rồi cơ đấy, thế thì thôi không cần nói làm gì nữa./
- Chướng mắt. - Lâm Hạo phun hai chữ rồi bước lên lầu
- Anh…
Người gì vậy, thấy chướng mắt thì đừng có nhìn. Thời gian là vàng bạc, bắt người ta đứng chờ hết mấy phút chỉ để nghe hai chữ đó, thế sao không nói hẳn từ đầu đi, làm tổn thất biết bao nhiêu của cải.
Chuyện khi nãy anh Thiếu Dương nói là thật sao trời, Ngọc Mai yêu…Không thể nào không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
Lại thêm một chuyện, thật là phức tạp mà ‼!