Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 24 : Chuẩn bị diễn kịch

Ngày đăng: 18:16 30/04/20


Dạo gần đây cũng vì chuyện diễn kịch mà Phương Ly thường hay đi sớm về trễ vì bận ở lại trường tập luyện, buổi tối thì ngủ mất trước khi đọc truyện cho Ân Ân, nhưng được cái là đang giúp cho hội học sinh nên Lâm tiểu nhân cũng không có ý kiến. Nếu bình thường mà như vậy chắc anh đã đuổi cô đi lâu rồi.



Nhưng đến gần sát ngày công diễn thì vấn đề mới xảy ra. Phương Ly mạo hiểm xông vào phòng người nào đó vì cô gõ cửa mấy lần anh ta vẫn không có phản ứng.



- Hội trưởng, tôi có chuyện quan trọng muốn nói.



Lâm Hạo nheo mắt nhìn cô chằm chằm



- Cô là oán phụ à? Lúc nào cũng có chuyện than vãn bên tai người khác.



Oán phụ ‼!



Cô sốc đến đơ người chỉ thẳng tay vào anh



- Anh…anh bảo ai là oán phụ???



- Được rồi, có chuyện gì?



Ngập ngừng một lát Phương Ly nói tiếp



- Anh có công nhận với tôi là truyện cô bé lọ lem có nhiều chỗ rất vô lý không?



- Chỗ nào? - Lâm Hạo vẫn lạnh lùng



- Ờ…thì cô bé lọ lem từ nhỏ nghèo khó sao lại biết khiêu vũ, còn rất thuần thục nữa, đặc biệt là trên đôi giày cao gót cao như vậy?



Lâm Hạo ánh mắt sắt lạnh hướng thẳng vào cô



- Nói tóm lại là cô không đi được giày cao gót và cũng không biết khiêu vũ.



Phương Ly mếu máo gật gật đầu, lúc nhận vai cô quên mất mình không biết khiêu vũ, "hoàng tử" Giang Tuấn gần đây lại không tham gia họp, cũng không tham gia tập nên cảnh đó không phải diễn thử. Ngọc Mai không biết khiêu vũ nên không giúp cô được. Còn anh Minh Khải, không thể chuyện gì cũng nhờ đến anh ấy.



Thật ra cô không hề hay biết rằng bọn người trong hội bị Lạc Anh sai khiến đang bày nhau để cô hôm ấy làm trò cười cho toàn thể khán giả ở đó, vì họ nhìn tướng người cũng như xuất thân của cô thì đoán là cô thể nào cũng không biết nhảy, cuối cùng sẽ đem hết đổ lên đầu cô với tội danh "không biết cũng không nói".



- Thế sao từ đầu cô không nói. - Lâm Hạo nhìn thẳng cô chau mày khó chịu



- À, tôi…lúc đó không nghĩ đến.




Ân Ân đứng cạnh cười toe toét



- Múa vịt, có phải là bài một con vịt xòe ra hai cái cánh không chị? Ân Ân cũng biết!



Phương Ly:"…"



Biết thế thì đã không nhận vai này, giờ muốn khóc cũng khóc không được.



Từng bước đi sau đó của cô đều rất rất thận trọng vì mỗi một bước đều tính bằng tiền. Chỉ mong cơn ác mộng này mau chóng kết thúc và từ giờ đến ngày biểu diễn đừng sự cố gì xảy ra nữa nhé…làm ơn đi…haizz.



…………………



Trước khi buổi lễ diễn ra ở một góc khuất trong trường, có ba người bí mật gặp nhau.



- Lát nữa tranh thủ giữa buổi diễn lúc nó chưa quay lại phòng đổi thành hộp phấn này. - Lạc Anh vừa nói vừa chìa ra một hộp phấn trang điểm đưa cho Tú Lan



Tú Lan gương mặt khá hốt hoảng nhưng vẫn đưa tay ra đón lấy, thận trọng hỏi



- Đây...đây là cái gì vậy chị?



- Là phấn ngứa thôi, không sao đâu. - Lạc Anh nở nụ cười, ánh mắt thâm hiểm vô cùng - Lát nữa tráo với hợp phấn trang điểm của nó.



- Dạ. - Tú Lan chợt có cảm giác cực kì bất an



- Mỹ Huệ, còn em, lát nữa lên sân khấu nhớ những gì chị dặn, nhớ là bình tĩnh. - Lạc Anh hướng ánh mắt về Mỹ Huệ nói tiếp



- Dạ, em biết rồi chị. - Mỹ Huệ cúi đầu, nhất mực cung kính nghe lời



Tú Lan và Mỹ Huệ nhanh chóng quay lại phòng hóa trang để tránh bị phát hiện. Chỉ còn lại tiếng cười độc ác của một cô gái vang vọng trong màn đêm.



Hộp phấn đó vốn không phải phấn ngứa thông thường mà nó có chứa một loại hợp chất, nếu sau khi bôi nảy sinh phản ứng mà không được chữa trị kịp thời nhất định làn da sẽ để lại sẹo thật "đẹp mắt".



Dám cướp vai của cô, thế thì cô sẽ xem nó cướp xong có thể diễn được không? Và cũng để xem kẻ "có công" phá hoại buổi lễ thành lập trường sẽ nhận về hậu quả thê thảm cùng với gương mặt thế nào.



Buổi biểu diễn hôm nay có vẻ sẽ rất vui, rất đáng chờ đợi đây!