Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 24 : Ông trời trừng phạt?

Ngày đăng: 18:16 30/04/20


- AAAA



Một cô gái quay sang nhìn thấy bộ dạng của Tú Lan thì hét toáng lên.



Tú Lan bất giác đưa tay sờ lên mặt mình, nóng quá, ngứa quá, rốt cuộc bị gì thế này? Theo quán tính cô ta cứ đưa tay ra gãi gãi bổng chốc cả gương mặt bị cào đỏ trầy xước nhưng tay vẫn không thể dừng lại.



Hai má nóng phừng phừng, còn ngứa như bị hàng trăm con muỗi chít, vết ngứa lan xuống đến tận cổ.



Cả phòng trang điểm lập tức bật dậy nháo nhào xúm lại xem.



"Hình như là Tú Lan bị dị ứng, mau đưa cậu ấy đi bệnh viện." - HS1 phán đoán



"Mau tìm người thay thế ra sân khấu mau lên." - HS2 hớt ha hớt hải



Trong mơ hồ ánh mắt Tú Lan cứ hướng về Phương Ly miệng không ngừng lẩm bẩm “Tại sao, tại sao lại như vậy?”



Đến tận lúc được đưa tới bệnh viện cô ta vẫn không hiểu. Rõ ràng chị Lạc Anh bảo chỉ là phấn ngứa thông thường, sao mặt cô ta lại thành ra thế này, còn nữa…tại sao Phương Ly đó không bị gì mà ngược lại người có chuyện là cô?



Lẽ nào…là ông trời trừng phạt???



…………………



Khi màn sân khấu lại một lần nữa vén lên, quang cảnh xa hoa buổi vũ hội hoàng gia hiện ra, có rất nhiều người tập trung lại nhưng dưới khán đài chỉ hào hứng gọi to tên Giang Tuấn khiến những nam sinh có mặt ở đó rất đỗi ganh tị với anh, thậm chí dù là một nụ cười lơ đễnh của anh cũng làm đám nữ sinh hét lên ầm ĩ.



Đến lượt Phương Ly xuất hiện, thật chậm từng bước đi về phía đám đông, hòa mình vào thứ ánh sáng rực rỡ.



Cả hội trường chìm trong im lặng, hàng nghìn cặp mắt cười chê khi nãy bỗng chốc lại hóa thành những máy quay cỡ nhỏ dõi theo từng bước chân cô, sau đó là những tiếng ồ lên bất ngờ.



Vì sao ư? Bởi vì cô trở nên quá xinh đẹp, một vẻ đẹp trong sáng thuần khiết lại rung động lòng người, cứ như phép màu của bà tiên là có thật trên đời vậy.



Phương Ly lúc này khoác lên người bộ váy màu xanh nhạt, phần thân ôm sát cơ thể để lộ đôi vai trần, chân váy gồm nhiều lớp lụa mềm mại xếp chồng lên nhau, xòe ra lộng lẫy, chân đi giày pha lê trong suốt vừa vặn, mái tóc uốn cong được bới cao lên, cộng thêm một chiếc vương miện đính những viên kim cương sáng lấp lánh ngự trị trên đầu.



Gương mặt trang điểm kĩ lưỡng nổi bật lên từng đường nét, đôi môi được phủ một lớp son anh đào, gò má ửng hồng, đôi mắt long lanh cùng bước đi nhẹ nhàng, uyển chuyển thanh tao mà bản thân đã phải cố tập rất nhiều lần.




Dưới sân khấu lại thêm một tràng ngưỡng mộ, ai cũng muốn được thay thế vị trí của cô.



"Ước gì anh Giang Tuấn nói câu đó với mình." - Nữ sinh 1 hướng ánh mắt đầy mơ mộng



"Con nhỏ đó không xứng, không xứng chút nào hết." - Nữ sinh 2 bức xúc



"Anh ơi em muốn làm vợ anh!" - Nữ sinh 3



Vẫn biết chỉ là đang diễn nhưng không thể tránh khỏi việc xấu hổ, lúng túng. Hơn nữa Giang Tuấn diễn tự nhiên đến nỗi y hệt như đang cầu hôn cô thật vậy.



Phương Ly cảm nhận được sự hỗn loạn trong lòng, trái tim nhỏ bé đang đập rộn ràng trong lòng ngực. Cô mỉm cười e thẹn gật đầu, giấu khuôn mặt đỏ bừng bừng sau lớp trang điểm.



Vậy mà Giang Tuấn còn bất ngờ đặt lên mu bàn tay cô một nụ hôn khiến cô không phản ứng được gì, nữ sinh ở dưới thì trái lại bị chấn động gào thét hỗn loạn như muốn xông lên tận đây sát phạt, thế nào mà anh Giang Tuấn lại dám hôn cô gái khác trước mặt họ.



Ngày mai cô lại càng nổi tiếng hơn cho xem!!!



“Hôn lễ của hoàng tử và lọ lem được tổ chức rất linh đình. Thế là từ đó, lọ lem được sống cuộc sống sung túc, hạnh phúc mãi mãi về sau.”



Khung cảnh lễ cưới cùng những cánh hoa hồng tung lên cao và lời nói của người dẫn truyện khép lại vở kịch.



BỐP BỐP BỐP



Một tràng pháo tay giòn giã từ phía khán đài, nhiều người còn đứng lên để mà vỗ tay, đi kèm với những lời tán dương.



Cuối cùng cũng hoàn thành vở diễn, cô có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.



Là con gái có lẽ ai cũng từng một lần mong muốn mình giống như nàng công chúa trong truyện cổ tích, hoặc là một lọ lem tìm được hoàng tử, nhưng mà Phương Ly cô chỉ được một đêm.



Một khoảnh khắc nữa đây thôi những thứ đẹp đẽ cô đang mang trên người sẽ đồng loạt biến mất, sau đó cũng không có hoàng tử ngày đêm nhung nhớ rồi cầm giày thủy tinh tìm kiếm cô, đón cô về sống hạnh phúc trong tòa lâu đài xa hoa tráng lệ.



Ngày mai mọi thứ lại quay về quỹ đạo vốn có. Có điều thanh xuân của cô đã trải qua một giấc mơ thật đẹp, có một kỉ niệm thật khó quên. Đêm nay cùng với những tiếng vỗ tay này, cô nhất định sẽ ghi nhớ mãi.