Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 30 : Sự cố trong phòng thay đồ

Ngày đăng: 18:16 30/04/20


- [Trong 5 phút nếu không đem đồ thể dục của tôi xuống phòng thay đồ nam thì sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.]



Đang ngáp ngắn ngáp dài ngồi trong lớp đọc tin nhắn hiển thị trên màn hình mà Phương Ly không khỏi giật mình ngồi thẳng dậy.



Cô lật đật kiểm tra lại bộ quần áo trong cặp của mình… thôi xong, sáng sớm do quá vội vàng cô đã lấy nhầm đồng phục thể dục của Lâm tiểu nhân.



Tiết sau của cô cũng là tiết thể dục, cô cũng không thể nào mặc bộ quần áo size nam rộng thùng thình này xuống sân được.



Vẻ mặt cô ỉu xìu quay sang cầu cứu Ngọc Mai



- Làm sao đây, mình thật sự phải vào phòng thay đồ nam, mình có chuyện.



- Dính tới tên Lâm Hạo đó? - Ngọc Mai đoán



- Phải. - Phương Ly gật đầu một cách khó khăn



- Thưa thầy bạn Phương Ly bị đau bụng ạ, em muốn dẫn bạn ấy xuống phòng y tế. - Ngọc Mai phản ứng nhanh nhạy giơ tay cao lên xin phép



- Sắp hết giờ rồi, sẽ tới tiết thể dục, em ráng chịu có được không? - Thầy giáo dừng viết bảng, quay đầu lại hỏi



- Á…Á… đau quá, thưa thầy em không chịu được. - Phương Ly cố gắng diễn thật sâu, nhắm mắt tỏ vẻ mặt đau khổ, tất cả đều tại "ai đó" dồn cô đến bi kịch này



- Được rồi nhưng chỉ được đi một người thôi kẻo người khác chú ý. Phương Ly, em có thể tự đi không? - Thầy giáo lo lắng hỏi han



- Dạ…được ạ.



Phương Ly lấy bộ đồng phục che mặt mình lại, ôm bụng giả vờ chậm chạp ra khỏi lớp, Ngọc Mai nhìn theo mà lắc đầu.



Đứng trước cửa căn phòng mà cả đời này cô cũng không nghĩ có ngày mình đặt chân tới, thận trọng ngó nghiêng xung quanh để chắc chắn không có ai rồi mới hít thật sâu bước vào.



Lâm Hạo đã có mặt sẵn ở đó, sắc mặt u ám nhìn đồng đồ đắt giá đeo tay.



- Đến muộn hai phút.



- Xin lỗi….



Cô không dám nói là do đầu gối còn hơi đau đi nhanh có chút khó khăn vì nói ra thì anh ta cũng chẳng thương hại mà vẫn mắng cô như thường.



Nói đi nói lại đồng phục thể dục nam nữ đều giống nhau, chỉ khác mỗi kích cỡ, lúc cô phơi lại để hai bộ ở cạnh nhau, dẫn đến xếp lại và đưa nhầm cho Lâm tiểu nhân này.



- Có phải cô cố ý không? - Lâm Hạo khoanh hai tay trước ngực nói



- Cố ý cái gì? - Phương Ly không hiểu



- Được gặp riêng tôi ở trường.



Cái tên tiểu nhân này, đừng có mà vu oan cho con gái nhà lành như vậy.



Phương Ly bặm môi trợn mắt không nói gì chỉ từ từ hai tay đưa anh bộ quần áo. Còn cái cách anh đưa lại dường như muốn đập thẳng bộ quần áo vào mặt cô.



- Tại sao phải bắt tôi đem đến tận đây mà không phải chỗ khác? - Phương Ly xụ mặt xuống




- Nghe gì? Tôi bịt tai suốt từ đầu đến lúc bước ra. - Phương Ly ráng làm ra vẻ mặt thản nhiên nhất



Lâm Hạo hy vọng cô gái này thật không nghe gì, nguyên tắc làm người của anh là không bán đứng bạn bè.



Sau cuộc nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại của hai người khi nãy thì Phương Ly cũng không hiểu hết hoàn toàn, nhưng đại khái có thể đoán được anh Minh Khải đang thích "một cô gái nào đó" rồi nhờ Lâm Hạo cho ý kiến.



Nghe trộm chuyện riêng người khác là không tốt, cô vô ý nghe rồi nên cứ vờ như không biết gì.



- Ra ngoài nhanh để tôi thay đồ, hay là muốn tôi cởi đồ trước mặt cô? - Lâm Hạo từng chữ rõ ràng như một lời đe dọa



- Anh cởi thì cứ cởi đi, mặc kệ tôi. - Phương Ly đang bận suy nghĩ chuyện của Minh Khải nên bất giác không biết mình đang nói gì



Đến khi nhận ra…!!!



Lâm Hạo từng bước tiến về phía cô, anh tiến một bước cô lùi một bước đến khi thân thể nhỏ bé bị bóng dáng cao lớn của anh ép đến cả người dựa hẳn vào chiếc tủ sắt phía sau.



Ánh mắt của cô nâng lên chạm ngay khuôn mặt đẹp trai đầy ma mị cùng ánh mắt đen thẫm của anh thì vừa sợ hãi, vừa hoảng hốt tim vừa đập thình thịch không ngừng.



Lâm Hạo một tay chống mạnh lên tủ ngăn cô chạy trốn, tay còn lại đưa lên, cô tưởng anh sẽ giở trò sàm sỡ nên đưa tay đưa tay lên giữ chặt cổ áo nào ngờ…



- Anh... định....định làm gì...?? - Cô hốt hoảng lắp bắp, bàn tay giờ đã đưa lên che mặt, nào ngờ anh lại…cởi nút áo của chính mình.



- Làm việc phải làm ở phòng thay đồ. - Lâm Hạo nhàn nhã nói



- Anh…biến thái.



- Tôi thay đồ ở phòng thay đồ thì gọi là biến thái! Thế người trên thế giới này đều là biến thái rồi.



Cô tự hỏi có phải tên này gọi cô đến đây là vì giây phút này không? Khiến cô có mười cái miệng cũng nói không lại.



- Anh mà không dừng lại tôi la lên đó!



- Thế la đi, để người ta vào đây bắt quả tang cô rình tôi thay đồ.



- Anh…



- Giờ…thế nào??? - Lâm Hạo gằn lên từng chữ



- Tôi sai rồi, tôi ra, tôi ra mà…!! - Phương Ly mếu máo trả lời tắp lự



Lâm Hạo thả tay. Cô khiếp vía liền ba chân bốn cẳng ôm bộ đồ thể dục chạy vụt đi lập tức. Thật là nguy hiểm quá.



Lâm Hạo nhìn bóng dáng cô biến mất sau cánh cửa mà lắc đầu



”Y như một con ngốc”.



Phương Ly không ngờ rằng cảnh tượng khi cô rời khỏi phòng thay đồ nam đã đập vào mắt một người, người đó nghiến răng, lửa giận bốc lên, ngón tay như những móng vuốt sắc xé toạc chiếc lá trên cây



“Ra là mày. Tao sẽ cho cả An Hoa này biết mày là người thế nào?”.