Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 32 : Ai thê thảm hơn?

Ngày đăng: 18:16 30/04/20


Vài ngày trôi qua từ sự kiện hồ bơi hôm đó, không chỉ có Ngọc Mai bị khắp cả trường tẩy chay mà Phương Ly chơi chung cũng bị vạ lây. Họ lại có phần e dè danh "Mai tỉ" của Ngọc Mai nên tất cả sự bất bình, bực bội hết thảy đều trút lên Phương Ly.



Đi giữa đường bị gạt chân, giấu giày trong tiết học thể dục, ném cặp sách vào trong thùng rác chỉ là một phần nhỏ trong số những thứ cô phải chịu đựng.



Tâm trạng của Ngọc Mai lúc nào cũng nặng nề vì chẳng những làm liên lụy mà còn không thể bảo vệ tốt cho người bạn nữ duy nhất của mình.



Giờ ra chơi, cả hai cùng xuống cănteen, chọn một chiếc bàn trống ở trong góc như thường lệ. Nhưng chỉ vài phút sau thì có một đám nam sinh tiến đến giở giọng cợt nhã



"Nghe nói em là Mai tỉ gì đó đúng không, trông em dễ thương thế này anh không tin đâu." - Nam sinh 1



"Em việc gì phải tranh bạn trai của em gái mình trong khi trước mặt em có một người đẹp trai ngời ngời thế này." - Nam sinh 2



"Anh tình nguyện làm bạn trai em vô điều kiện, tối nay chúng ta đi chơi nhé!" - Nam sinh 3



RẦM



Máu nóng trong người Ngọc Mai dâng cao, cô đập bàn một cái rồi đứng dậy trừng mắt quát



- CÁC NGƯỜI 5 GIÂY ĐỂ CÚT KHỎI ĐÂY!"



- Em đẹp thế này nổi nóng lên lại càng đẹp hơn. - Một tên vẫn không biết sống chết là gì



Vừa dứt lời tên đó đã bị Ngọc Mai tung cho một cú đá vào bụng rồi ngã nhào ngay trên nền đất. Cả căn teen đều thất kinh hồn vía, quay lại trợn mắt nhìn.



"TÊN NÀO KHÔNG MUỐN SỐNG NỮA THÌ NÓI TIẾP ĐI."



Đám nam sinh khi nãy cũng định xông vào nhưng bị cô lườm một cái liền sợ quá bỏ lại tán loạn. Giờ thì chắc không ai không dám tin “Mai tỉ” rồi, đến Phương Ly chơi cùng cô bao lâu nay còn thấy hơi rùng mình mà.



"Bốp! Bốp! Bốp!"



Tiếng vỗ tay vang lên giòn giã, theo phản xạ tất cả mọi người đều quay lại nhìn hướng phát ra âm thanh đó



- Chị hai, chị đánh hay lắm, khi nào có thời gian dạy em vài chiêu để phòng thân với nhé! - Triệu Ngọc Chi từ từ đi tới khoanh tay trước ngực cười thích thú



- Đám người này là do mày gọi đến đúng không? - Ngọc Mai vừa nhìn thì thừa hiểu là ai đã giở trò



- Chị không có bằng chứng thì đừng có vu cáo cho người tốt nhé!



Thủy Tiên cô gái đi cùng với Ngọc Chi liếc nhìn sang Phương Ly cười khẩy



- Choa! Một đứa bắt cá hai tay đi cùng với một đứa đánh em gái đúng là một cặp trời sinh. - Sau đó cô ta cười phá lên chỉ tay vào mặt mình - Là trời sinh da mặt dày không biết xấu hổ đấy!



- Thế có người giả vờ bị đánh, bị té xuống hồ bơi thì biết xấu hổ chắc! - Phương Ly bực mình đáp lại họ



Thủy Tiên giơ cao bàn tay định tát vào mặt Phương Ly thì Ngọc Mai đã đi trước một bước chặn lại, ánh mắt sắt lạnh



- Đừng có mà động đến bạn tao.



Đồng bọn bên cạnh Triệu Ngọc Chi nháy mắt với nhau thực hiện theo kế hoạch đã bàn trước đó, chỉ cần cái tát này được giáng xuống thì khẳng định sẽ có chuyện rất hay xảy ra.



"Cô hung dữ vậy thảo nào anh Thiếu Dương lại hẹn hò với em gái cô." - Nữ 1



"Tự nhìn lại mình, giận lên trông không khác nào con cọp cái, lấy cái gì đi so với chị Ngọc Chi." - Nữ 2




- Hội trưởng, hội phó em không dám, em xin nhận lỗi.



- Từ nay mọi quyết định trong hội đều phải thông qua tôi. - Lâm Hạo gương mặt anh lạnh như băng xen lẫn tức giận nói với Lạc Anh



- Em biết rồi, hội trưởng. - Lạc Anh nói, mặt mày tối sầm lại



- Phải vậy mới được chứ. - Giang Tuấn khẽ nhếch môi



Nếu ai không để ý kĩ sẽ không thể nhìn thấy khóe mắt Lạc Anh rưng rưng nước mắt. Nữ hoàng băng giá nổi tiếng của An Hoa có ngày cũng rơi lệ.



Lạc Anh thề, đời này nếu không trả được nhục nhã ngày hôm nay, quyết không làm người.



Một người đã xử xong, vẫn còn lại một người.



Từ nãy đến giờ tay Giang Tuấn vẫn không buông Triệu Ngọc Chi ra.



Anh bình tĩnh nói tiếp



- Đến cô gái kém lạnh lùng hơn trong câu chuyện tôi kể hồi nãy, cũng chính là cái người đang đứng cạnh tôi đây, giờ cô có khai không, hay để tôi đem hình ra mọi người xem.



Triệu Ngọc Chi nhìn về phía Lạc Anh như cầu xin sự giúp đỡ, nhưng vô ích, tiếng nói của cô ta bây giờ cũng chẳng còn giá trị nữa.



- Được em nhận, là chị Lạc Anh tìm đến em nhờ em giúp, bảo em giúp chị ta giải quyết Triệu Ngọc Mai, để chị ta giải quyết Phương Ly. Đổi lại… như anh biết đó. Là do chị ta bày ra, em chỉ làm theo thôi.



Giang Tuấn đột nhiên cười phá lên, lúc này anh mới thả tay Triệu Ngọc Chi ra



- Có gì đáng cười đâu chứ? - Ngọc Chi cực kì thắc mắc



- Thật ra tôi chẳng nghe được hai người nói cái gì cả, hình cũng không có, với cả dạo gần đây buổi tối tôi không có đến quán bar. - Giang Tuấn thong thả nói



- Vậy làm sao anh biết chúng tôi…- Cả hai đồng thanh



- Là do các người có tật giật mình thôi, tôi suy đoán vu vơ thế mà cũng trúng.



- Anh giăng bẫy em sao? - Lạc Anh và Ngọc Chi đồng thanh



- Muốn người khác không biết trừ phi mình đừng có làm. Bây giờ rõ rồi, Triệu Ngọc Mai không đánh người, là Triệu Ngọc Chi tự mình làm, chờ bị kỉ luật đi. - Giang Tuấn quay sang cười cợt Ngọc Chi



- Đến giờ họp rồi, những người không liên quan có thể đi. Nữ hoàng hội học sinh, tôi sẽ nói chuyện với cô sau. - Lâm Hạo lạnh lùng cực độ liếc nhìn Lạc Anh



Triệu Ngọc Chi mang theo nỗi căm hận bước đi thật nhanh, nhưng đột nhiên sực nhớ gì đó quay đầu nhìn lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đắc ý vô cùng



/Phương Ly để xem hôm nay tao và mày ai sẽ thê thảm hơn?/



Ngọc Chi lanh lảnh cất tiếng



- Có một chuyện tôi thấy mình cần phải nói, đó là Phương Ly lén lút vào phòng thay đồ nam dụ dỗ hội trưởng, tôi không có tư cách ở trong hội học sinh thì cô ta càng không có tư cách!



Tất cả ánh mắt mọi người đang có mặt đều đổ dồn lên người Phương Ly.



Lại chuyện gì thế này???