Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 44 : Hai lần bị phạt

Ngày đăng: 18:17 30/04/20


Ánh đèn neon chiếu sáng chói lóa tràn ngập khắp gian phòng cũng không đấu lại gương mặt hắc ám của kẻ đang nhìn cô.



Chợt nghĩ nếu có ai mời anh ta đi quảng cáo bóng đèn điện thì không biết sẽ thành thế nào?!!



Trên chiếc giường ngủ kiểu công chúa màu hồng đằng kia Lâm Hạo đang ngồi, cạnh đó là Ân Ân đã say ngủ.



- Ồ, anh ngủ trễ thế, không tốt cho sức khỏe chút nào đâu! - Phải chết trân một lúc Phương Ly mới có thể mở miệng, cố cười, đánh lạc hướng mặc dù cả người dần run lên



- Mấy giờ rồi?



Lâm Hạo trừng mắt, cô sợ lại càng sợ hơn, lắp bắp



- Mười…mười giờ…mười phút.



- Có biết tôi phải vất vả thế nào để dỗ Ân Ân ngủ không? Sao cô không đợi đến sáng rồi hẵn về?



Giọng điệu chậm rãi, nghe rất đỗi bình thường nhưng cô biết trong đó chưa đựng lời cảnh cáo "Cứ thử đi đến sáng xem số phận của cô ra sao."



- Anh coi tôi là hạng người gì? - Cô lí nhí trong miệng



- Lúc nãy trong điện thoại tôi đã nói thế nào? - Lâm Hạo liếc cô đăm đăm



- Anh bảo…trễ một phút thì đừng về nữa. - Phương Ly u ám nói, vẫn chưa dám ngẩng đầu lên



- Vậy sao còn về đây. Dám không xem lời nói của tôi ra gì? - Lâm Hạo gằn từng chữ



Một ý tưởng "thông minh" chợt nảy ra trong đầu, Phương Ly mạnh dạn ngẩng mặt nhìn thẳng vào anh



- Bởi vì…anh bảo trễ MỘT PHÚT thì đừng về, nhưng tôi có về trễ MỘT PHÚT đâu, tôi về trễ NHỮNG MƯỜI PHÚT cơ mà.



- "…"



1s...2s...1 phút



- Cô đang chống đối tôi đấy à? - Anh thật không tin được là cô gái này lại chống chế một cách ngu ngốc như thế.



- Tôi nào dám. Là do anh nói chuyện không rõ ràng thôi!



- Ý cô là tôi sai, còn cô đang làm đúng?



- Cái đó gọi là sự đa dạng của ngôn ngữ. Không tin hỏi độc giả xem, cách hiểu của tôi có đúng không? - Phương Ly phóng lao theo lao



Một khoảng không im lặng, không dài nhưng đủ làm lòng cô nóng như lửa đốt. Cuối cùng Lâm Hạo cũng đứng bật dậy, nhàn nhã khoanh tay trước ngực




Nghe thấy giọng nói cực kì quen thuộc vang lên, Phương Ly từ từ tỉnh dậy, phát hiện mình đang ở một nơi nào đó, đây chẳng phải là nhà kho sau trường.



Tia nắng xuyên qua lỗ thủng trên tường chiếu thẳng vào mắt cô làm cô thấy mơ hồ, nhưng vẫn nhìn ra được ngay bên cạnh cô, khắp nơi xung quanh là sách vở bị xé tan tành trông chẳng khác gì giấy vụn.



- Nhìn gì, lát nữa mày cũng sẽ được như chúng thôi. - Tô Huyên cất giọng khinh miệt



Vậy là bọn này lại bắt cô đến đây để hành hạ, rốt cuộc có xem cô là con người hay không?



- Nhìn mày đến con người còn không giống, chẳng biết anh Giang Tuấn sao lại có thể chết mệt vì một đứa như mày, còn rủ mày đi xem ca nhạc.



Ra là vậy, là bọn họ biết chuyện hôm qua cho nên mới làm thế này.



- Chị à, người ta có kĩ năng, chúng ta làm sao so sánh được. - Một cô gái phụ họa theo rồi cả đám cười hả hê



- Thế các người có muốn học không, tôi dạy cho nhé. - Phương Ly không hề sợ hãi



BỐP - Năm ngón tay in hằn trên gương mặt của cô



- Không sợ chết mà còn lớn lối hả cái con này. - Tô Huyên điên tiết gào lên



- Kẻ không giống người mới là các người, ỷ đông hiếp yếu.



- Mày nên nhớ thân phận của mày ra sao, mày chỉ là một con ở thấp kém, đũa mốc mà đòi chòi mâm son.



- Thế thì sao? Cô cao quý quá nên anh ấy mới không thèm cô.



Tô Huyên giơ chân giáng thẳng một cú vào bụng cô làm cô mất đà ngã lăn ra.



- Chị Tô Huyên bây giờ phải xử nó thế nào mới “tốt” chị.



- Phải đợi chị ấy đến đã. - Tô Huyên chốc chốc lại liếc mắt nhìn ra cửa



Chị ấy? Lẽ nào…



Cánh cửa nhà kho bật mở ra đón những tia nắng chiếu vào cùng một bóng dáng xinh đẹp, khiến ai nấy đều hướng mắt về đó.



Cuối cùng thì cũng được diện kiến kẻ chủ mưu rồi, mà thôi nói thật cô cũng đoán được trong đầu.



Lạc Anh nhàn nhã bước tới, mỗi bước đi đều mang theo sự đắc ý.



- Trông em vẫn còn khỏe nhỉ?