Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 68 : Yêu cầu khó tin

Ngày đăng: 18:17 30/04/20


- Được…vậy yêu cầu của tôi là…anh cho tôi thêm một yêu cầu nữa được không?



- "…"



- Yêu cầu của tôi đâu có sai. Thứ nhất không liên quan đến tiền, thứ hai đâu có trái lương tâm đ*o đức. - Phương Ly vừa bụm miệng cười vừa liếng thoắng lỡ miệng - Tôi còn chưa bắt anh giả gái, giả biến thái hay cởi trần chạy khắp nơi mà!



Lâm Hạo lập tức trừng mắt nhìn cô, ánh mắt chứa đầy sát khí, còn đáng sợ hơn là ma quỷ



- Cô…



- Ấy, anh đừng giận tôi chỉ đùa chút cho có không khí thôi mà.



Phương Ly đưa tay xua lấy xua để trước mặt anh, sóng lưng cô toát hết mồ hôi lạnh, nói thật thì có cho cô thêm mười cái mạng cũng không dám đưa ra loại yêu cầu đó.



- Không được đùa kiểu đó nữa. - Ánh mắt anh quét qua cô, hiện tia lạnh lẽo thấu xương



- Ờ. Tôi biết rồi…- Cô cúi mặt xuống lí nhí trong miệng - Ai mà biết lại chọc phải ông già trong vỏ bọc thanh niên nghiêm túc



Đột nhiên một lúc sau khóe miệng Lâm Hạo tự dưng nhếch lên một nụ cười, hờ hững nói



- Nhưng mà mới vừa rồi tôi còn tưởng…cô bảo tôi giúp cô trở thành con gái!



- "…"



Phương Ly siết chặt đôi đũa trong tay đến mức gân cũng nổi lên. Tên này hết cách để xiên xỏ người ta rồi à.



Gì chứ, cô vốn dĩ là con gái, còn là một đứa con gái đẹp người đẹp nết (^--^) (lỡ nổ rồi thì dùng tài sắc vẹn toàn luôn đi chị!) đâu cần anh giúp cái điều hiển nhiên như không ăn thì đói ăn thì no như vậy chứ!



Hừ, ngược lại người trước mặt cô đây mới cần được giúp để trở thành con trai đấy. Mà trước tiên anh là người đi đã, làm tiểu nhân mãi không tốt đâu.



- Đừng tưởng tôi không biết cô đang chửi tôi cái gì trong đầu. - Anh lại vươn ngón tay chĩa vào trán cô



"Anh mà biết câu cuối tôi chết liền đấy!" - Cô nghĩ thầm



- Có con gái nào lại ăn uống như cô không? Từ lúc bắt đầu tới giờ có bao nhiêu món đã chui tọt vào cái dạ dày không đáy của cô rồi.



- "…" - Phương Ly uất ức nhưng không phản bác. Nhịn đi, phải nhịn.



- Được rồi, bỏ qua chuyện ăn uống! Tóm lại là cô không có yêu cầu gì đúng không? - Lâm Hạo định rời đi



- Ế khoan, tôi có! Vừa rồi chỉ muốn đùa anh chút thôi.



- Nói ra nghe xem.



- E hèm. - Phương Ly hắng giọng một cái - Tôi muốn…anh chơi bóng rổ lại cùng với mọi người nhé!


Đầu tiên là Giang Tuấn, từng động tác của anh thật sự rất hút hồn, dù là chuyền bóng cho đối phương, đập bóng, thảy bóng vào rổ đều được thực hiên rất hoàn hảo, ít sai sót. Đặc biệt là trên môi anh lúc nào cũng duy trì một nụ cười nên dù thắng hay thua Giang Tuấn cũng khiến đối phương cảm thấy dễ chịu.



Còn Lâm Hạo đó, dường như anh là đá rồi, xung quanh phấn khích hò hét tên mình khản cổ như vậy mà anh vẫn cứ tập trung chơi với vẻ mặt chai lì cảm xúc. Cứ như anh đang cố lờ đi việc mình là tiêu điểm của ngày hôm nay.



Nhưng phải công nhận anh dù là chơi một mình hay chơi với người khác cũng đều hay như vậy, từng động tác linh hoạt, thoắt cái mà đã đưa bóng vào rổ với tốc độ không ai theo kịp.



Anh Minh Khải thì nắm rất rõ tâm lý đối phương, những đường bóng của đội bạn qua anh đều bị chặn lại không thể ghi điểm, anh di chuyển đến đâu thì ánh mắt của nữ sinh lại dõi theo đến đó.



Còn anh Thiếu Dương…Thôi bạn trai của Ngọc Mai nên cô không dám nhìn lâu và cũng mạn phép không đưa ra nhận xét.



Xung quanh nữ sinh thì cứ gào lên tên nam thần mình thích khiến không khí thật sôi động.



Đây là lần đầu tiên Phương Ly đi cổ vũ bóng rổ cho nên trong lòng thấy hào hứng lắm, nhưng thôi tốt nhất là không nên la lên, bởi vì cô vốn dĩ là một nhân vật không làm gì cũng có thể gây chú ý mà ‼!



- Á. - Rốt cuộc cô bị chen lấn suýt nữa té nhào nên vô thức la lên một tiếng. Có lẽ đây chính là ý trời



Lúc ngẩng đầu lên thì đã có rất nhiều, rất nhiều người chĩa ánh mắt về phía mình.



"Nó bị đá rồi mà vẫn còn cố níu kéo kìa."



"Tưởng đến đây cổ vũ thì anh Giang Tuấn sẽ quan tâm sao? Bỏ đi."



"Bữa trước bị bỏ rơi ở lễ hội rồi còn chưa biết xấu hổ là gì."



"Mặt dày sắp bằng bức tường rồi."



Huýt



Tiếng còi kết thúc trận đấu vừa cất lên, Giang Tuấn nhận ra Phương Ly đang bị bao vây bởi một đám con gái, tuy không rõ họ nói gì nhưng anh thừa biết nhất định toàn là những lời lẽ khó nghe.



Giang Tuấn không quan tâm đến điều gì nữa, nhanh chóng nở nụ cười tươi tiến về phía cô.



Anh đi đến đâu mọi người đều tẻ ra nhường lối cho anh, cứ như có một ma lực khiến họ làm vậy.



Từ giữa đám người đông đúc ấy, trong ánh mắt anh chỉ có mình cô, duy nhất một mình cô.



Phương Ly cũng nhận thấy điều đó.



Dưới ánh nắng mặt trời phủ một màu vàng rực nhuộm đầy khắp không trung, nụ cười của anh lại tỏa sáng đến nhường nào, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm càng tăng thêm sức hút cho gương mặt hoàn mỹ.



Nhưng tại sao đứng trước vẻ đẹp của anh lúc này cô lại không có cảm giác tim đập thình thịch như mọi khi mà thay vào đó là một linh cảm bất an dâng cao.



Mà linh cảm của cô lại thường rất chính xác.



Rốt cuộc là chuyện gì sắp xảy ra vậy?