Em Là Cả Thế Giới Của Anh
Chương 84 : Đi nhầm phòng
Ngày đăng: 18:17 30/04/20
Giang Tuấn hốt hoảng thả tay cô, chạy ngay đến đỡ người mẹ mình dậy sau đó thì cuống cuồng ấn số gọi xe cấp cứu.
Sắc mặt Phương Ly trắng tựa tờ giấy, tay chân run rẩy, hơi thở gần như đứt quãng.
Là cô…
Đáng lý ra cô nên xuất hiện ở đây, không nên nói những câu đó, càng tuyệt đối không được cho Giang Tuấn đưa mình về.
Nếu thế…Giang phu nhân đã không tức giận đến mức ngất đi thế kia.
Mọi chuyện đều là lỗi của cô…
Lỗi của cô…
Quay người lại, cô điên cuồng chạy khỏi biệt thự Giang gia, mặc cho cả người lảo đảo như muốn đổ nhào xuống, mặc cho đôi chân yếu ớt không biết sẽ đưa mình đi đến nơi nào, mặc cho tiếng Giang Tuấn gọi tên cô vang vọng phía sau.
Đêm đen thăm thẳm như nuốt chửng bóng dáng nhỏ bé.
Giữa đường vấp té cô vẫn cố đứng dậy tiếp tục chạy. Trời càng về khuya gió càng lạnh buốt đến thấu xương, mồ hôi úa ra được làn gió tạt qua mang lại cảm giác vừa nóng vừa lạnh, đôi khi cả người run lên bần bật.
Và rồi…đến khi chẳng còn chút sức lực nào, cô thẫn thờ lê từng bước chân khắp con phố.
"Xem kìa"
"Xem kìa"
"Đẹp quá đi!"
Những người đi đường tụm lại một chỗ, tiếng bàn tán xung quanh vang lên rất to đã đánh thức cô. Phương Ly dừng chân, theo hướng tay của họ mà ngoái đầu sang bên phải.
Cô giật mình ngỡ ngàng.
Nơi này…chẳng phải là quảng trường Hy Vọng!
Sân khấu đẹp rực rỡ được dựng lên để chuẩn bị cho buổi biễu diễn được mong đợi nhất mỗi năm vào ngày mai, ánh đèn lung linh chói mắt.
Ai cũng dừng chân thật lâu, không ngừng kinh ngạc và thán phục trước vẻ lộng lẫy của nó.
Thật xứng tầm là nơi tỏa sáng của những ca sĩ nổi tiếng.
Nhớ ra rồi, một nguyên nhân nữa khiến bản thân luôn có cảm giác gần gũi với Giang phu nhân đó là kể từ năm lên mười cô luôn mơ cùng một giấc mơ, là được cùng với bà đứng trên sân khấu của quảng trường này cất tiếng ca cho hàng nghìn khán giả ở dưới.
Đầu giờ, lớp trưởng Vũ An chạy vào thông báo tiết thể dục của lớp bị đổi, sẽ cùng sân và chung một giờ với lớp 12A1.
Trong khi cả lớp rần rần vỗ tay hoan hô thì Phương Ly lại thấy lo lắng, trong lòng dâng tràn nỗi bất an không biết do đâu.
Lâm Hạo đi chung với anh Thiếu Dương, cô đi chung với Ngọc Mai. Ngọc Mai gọi tên anh Thiếu Dương thì "người đi cùng anh ấy" cũng vô tình quay lại.
Bốn người, bốn cặp mắt cùng chạm nhau, chỉ có mình Phương Ly lại giả vờ như không thấy gì và tức khắc quay mặt đi hướng khác.
Người ta bình thản như không còn cô sao lại tránh né thế không biết.
Sau bài tập bóng chuyền mệt nhọc cũng đến giờ giải lao, cô cùng Ngọc Mai ngồi nghỉ trong một góc
"Triêu Ngọc Mai, cẩn thận đấy." - Một bạn nữ đi ngang cười đầy ẩn ý - "Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!"
Không khó để hiểu, từ đầu sáng tin tức Giang phu nhân lại bị ngất xỉu nên không thể tham dự buổi biễu diễn mỗi năm một lần ở Quảng trường Hy Vọng được truyền đi khắp trường, và họ đưa ra kết luận không gì khác là bà bị sao quả tạ tên "Phương Ly" chiếu trúng.
Từ đó người bạn thân nhất của cô - Ngọc Mai không thoát khỏi việc "được mang ra cầu nguyện" cho tai qua nạn khỏi.
- Kệ cái đám người này đi, người nên cẩn thận là họ mới đúng đấy! Mình mà tức lên sẽ đạp cho mỗi đứa một cái nằm đo đất!
- Ngọc Mai, cậu…có cho rằng…mình rất xui xẻo không? - Phương Ly cúi mặt hạ giọng
- Ai bảo, ngược lại mình thấy rất may mắn mới được làm bạn cùng cậu.
- Nhưng mà…
- Nhưng cái gì? Từ lúc chúng ta chơi cùng nhau tới giờ tâm trạng mình luôn luôn tốt, được làm bạn gái của anh Thiếu Dương rồi thì chuyện tình cảm cũng không gặp chút trắc trở nào. Cậu đấy, phấn chấn lên được không? Đừng có để cái đám người kia đắc ý.
- Ừ, mình biết rồi.
Phương Ly lấy chai nước trước đó đem theo ngửa cổ ra định uống một chút
- Cậu khoan uống đã, để mình trước, mình khát muốn chết, hôm nay tự dưng lại quên mang nước.
Chất lỏng vừa vào cổ họng chưa được bao lâu Ngọc Mai đã thấy trong người có cảm giác khó chịu.
Chưa đến vài phút sắc mặt Ngọc Mai lập tức chuyển sang tái xanh, mồ hôi vã ra, không ngừng thở dốc. Cô đưa tay lên ép lấy lồng ngực nhưng liền ngay sau đó ngã gục ra đất
- Ngọc Mai, Ngọc Mai, cậu bị sao vậy? Cậu mau trả lời mình đi!