Em Là Điều Tuyệt Vời Nhất Của Anh - Phần 2

Chương 45 : Cả đời đừng mong thoát khỏi anh

Ngày đăng: 16:33 30/04/20


"A... anh... lưu manh.." đấm vào ngực hắn.



"Ưm" ngay lập tức đôi môi hồng đào đã bị hắn chiếm trọn mà mút mát, thăm dò trong khoang miệng lưỡi hắn đùa giỡn với chiếc lưỡi của cô cả hai cùng quấn quít, tay cô từ từ đặt lên vai hắn dần ôm lấy cổ hắn kéo lại.



Hành động này càng làm hắn điên cuồng lúc này cô chỉ khẽ rên nhẹ vài tiếng nhưng vẫn không đẩy ra, Dương Thế Bảo liền tùy ý trên người cô muốn làm gì thì làm. Môi từ từ dời xuống mút mạnh nụ hồng đỏ thắm vừa ngậm đã thẳng đứng lên, vừa châm lửa khắp nơi trên người cô. Làn da của cô cực tốt, nơi nào cũng trơn mượt, Dương Thế Bảo yêu thích vuốt ve không buông tay, thậm chí có nơi bị chà xát đến nổi lên dấu đỏ.



Cảm giác tê liệt trên ngực khiến cho Lãnh Tĩnh không nhịn được nhẹ nhàng ngâm lên một tiếng nhu mị, nghe được âm thanh này Dương Thế Bảo nhất thời khí nóng dâng trào, chỉ cảm thấy dưới bụng như nhóm lên một đóm lửa, bao nhiêu nghẹn uất cũng khiến hắn muốn nổ tung lên rồi.



"Anh... chậm lại, a... " đôi môi nhỏ nhắn không ngừng phát ra âm thanh cầu xin hắn.



Dương Thế Bảo rất nghe lời cô, dù rất muốn cô nhưng lại lo lắng làm hỏng cô mất nên hắn cố kìm chế con thú trong người mình nhẹ nhàng ôn nhu với cô.
Dương Thế Bảo rất nghe lời cô, dù rất muốn cô nhưng lại lo lắng làm hỏng cô mất nên hắn cố kìm chế con thú trong người mình nhẹ nhàng ôn nhu với cô.



"A..Đau...quá, anh... dừng lại đi!!" nước mắt Lãnh Tĩnh liền chảy xuống, thân thể đau đớn như bị xé rác vẫn như lần đầu,vẫn đau như vậy.



"Hàn Nhi anh yêu em, cả đời này em đừng bao giờ mong thoát khỏi anh" Dương Thế Bảo thở gấp dùng lực của mình.



Lãnh Tĩnh thật sự không thể chịu được sức lực của Dương Thế Bảo mặc dù hắn đã rất nhẹ nhàng hết sức có thể, hai tay cô nắm chặc vai hắn.



Dương Thế Bảo cũng vô cùng đau đớn vì cô cũng kẹp chặc hắn, thân thể của cô vốn là vô cùng mềm mại lại nhạy cảm, sau bị hắn dạy dỗ càng thêm nhạy cảm quá mức, làm sao mà chịu được cái này, bình thường người phụ nữ có thể chỉ là run run một chút, sau đó tận tình hưởng thụ, nhưng mà cô thì không được, chỉ cần thoáng chạm vào, cho đài hoa một chút xíu kích thích, là có thể để cho thân thể cô ngất ngây đến rối tinh rối mù.



Ngượng ngùng nhắm mắt lại, lại vì vậy càng thêm cảm nhận được rõ ràng cảm giác hắn đang trong cơ thể mình. Vật nam căn cứng nóng ở trong hoa huy*t ẩm ướt mềm mịn như lụa càng phát sưng lên, đâm vào cô chật căng càng khó chịu, thậm chí ngay cả ngoài mặt nổi lên gân xanh cùng mạch máu,cô cũng có thể rõ ràng nhận thấy được.
Ngượng ngùng nhắm mắt lại, lại vì vậy càng thêm cảm nhận được rõ ràng cảm giác hắn đang trong cơ thể mình. Vật nam căn cứng nóng ở trong hoa huy*t ẩm ướt mềm mịn như lụa càng phát sưng lên, đâm vào cô chật căng càng khó chịu, thậm chí ngay cả ngoài mặt nổi lên gân xanh cùng mạch máu,cô cũng có thể rõ ràng nhận thấy được.



Lông mi thật dài hơi rung động, môi hồng cũng mím thật chặt, thân thể mềm mại như hoa cứ như vậy ở dưới thân của hắn bị hắn áp chế điều khiển cô, khiến cô càng điên đảo.



Sáng hôm sau, Dương Thế Bảo nhìn dáng vẻ ngủ say của Lãnh Tĩnh không khỏi cười cười, xem ra tối hôm qua hắn làm cô mệt chết rồi, ai bảo tư vị của cô tốt đẹp như vậy, làm cho hắn không muốn ngừng lại.



Nhìn cô như một chú mèo nhỏ rúc vào chăn ngủ trông thật đáng yêu, khóe miệng nâng lên nụ cười, khẽ hôn lên trán cô sau đó đứng dậy nhẹ nhàng xuống giường, đắp mền kín cho cô, hắn nghĩ còn một số việc cần đi xử lí, sau đó nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, tới một căn phòng khác rửa mặt.



Xuống phòng bếp nấu chút món bồi bổ khí huyết cho cô, xem hắn cũng gần giống với Dương Thế Minh rồi đấy nhưng có vẻ về mặt nấu ăn này còn hơi thua Dương Thế Minh.



Còn lại thì đều tốt cứ như một Dương Thế Minh phiên bản thứ hai vậy việc chăm sóc vợ vô chng chu đáo, vì thấy cô còn mệt nên mang cháo để trên bàn khi nào dậy thì ăn.



Hắn gọi cho trợ lý Phùng bảo cô hôm nay mệt nên nghỉ và dặn anh làm việc giúp Lãnh Tĩnh để cô hôm nay có thời gian mà nghỉ ngơi sau đó viết một bức thư để lên bàn và rời đi.