Em Là Điều Tuyệt Vời Nhất Của Anh

Chương 22 :

Ngày đăng: 08:34 19/04/20


Sáng hôm sau....



Hoàng Ngọc Niệm mở mắt thức dậy cảm thấy người lạnh lạnh, nhìn xuống thì thấy mình đang lỏa thể.....



"Cái quái gì vậy??? Đau đầu quá đêm qua mình chẳng nhớ gì cả ai đưa mình về đây vậy?, á.." cơn đau phía dưới cùng với tình hình hiện tại cũng đủ hiểu đêm qua xảy ra chuyện gì.



Nhìn sang thì không thấy ai nhưng Hoàng Ngọc Niệm cảm nhận được mùi hương của Dương Thế Minh phản phất trong phòng hơi ấm bên cạnh vẫn còn cô nghĩ chắc hắn cũng mới dậy nhưng hắn đi đâu rồi?



"Azz.... sao mình lại nghĩ về hắn chứ điên thật" vỗ vỗ đầu sau đó vào phòng tắm.



Hoàng Ngọc Niệm bước ra khỏi phòng sau đó tham quan nhà hắn.



"Chà... nhà lớn thật, nhưng giờ mới để ý một mình anh ta ở đây sao? Chả có người giúp việc à?"



Đi xuống lầu cô ngửi thấy mùi thức ăn" thơm quá" Hoàng Ngọc Niệm cứ thế bị mùi của thức ăn quyến rũ đi theo đến nhà bếp thấy bóng lưng cao lớn đang mang từng đĩa thức ăn ra....



"Dậy rồi à?qua đây ăn đi" tuy không quay lại nhưng hắn biết cô đang đứng sau hắn.



"Sao anh biết là tôi?"



"Cảm giác"



Nói rồi Dương Thế Minh bước đến kéo ghế cho cô ngôi rồi bước qua ngồi đối diện cô. Hoàng Ngọc Niệm gấp một món đưa lên miệng thử.



"Woa... ngon quá tôi không ngờ anh biết nấu ăn"



"Em khinh thường tôi quá, ăn nhiều một chút đi hôm qua chắc kiệt sức rồi"


"Về quê cậu chơi đi cũng lâu rồi không về thăm bác gái, tớ nhớ món cá nướng của bác quá"



"Cũng đúng lâu rồi không về quê không biết mẹ tớ khỏe không? Bận nhiều việc quá nên quên cả liên lạc nữa " cô vỗ vỗ đầu.



"Vậy quyết định rồi nhé"



"Ừm,thôi tớ đi xem hồ sơ đây "



Quay về phòng làm việc xoa xoa thái dương nếu không nhờ Lỵ An chắc cô cũng quên về quê rồi lấy điện thoại ra điện cho mẹ.



"Alo, Niệm Niệm đấy à?" Một giọng nói ấm áp vang lên bên tai.



"Dạ con đây mẹ khỏe không?, mẹ à cuối tuần con sẽ về quê nhé?"



"Mẹ khỏe,con không đi làm à? "



"Cuối tuần con được nghỉ nên con muốn về thăm mẹ"



"Con định về với ai?"



"Con về với Lỵ An""



"Không dẫn bạn trai về ra mắt mẹ sao? Mẹ chờ bồng cháu lâu lắm rồi đó, con có biết là con sắp bước vào độ tuổi ba mươi rồi chưa?"



"Con....con..."" cô ấp a ấp úng biết kím ai làm bạn trai bây giờ "đúng rồi nhờ hắn".



"Được rồi con sẽ dẫn về được chưa!!!" Đành phải nhờ hắn thôi chứ biết làm sao bây giờ?



"Vậy con cúp đây bye mẹ"



"Được rồi bye con gái"



Cúp máy cô dựa vào ghế thở phù, thật sự khi cô quen Vũ Hạo Văn cũng được năm năm trời nhưng chưa dám dẫn hắn về ra mắt mẹ tại sao cô lại đưa một người đàn ông mới quen biết về gặp mẹ chứ, nhưng biết làm sao giờ chỉ có thể nhờ hắn để mẹ an tâm.



Hoàng Ngọc Niệm biết mẹ lo lắng sợ cô ở nơi quê người chỉ lo làm ăn, không giành thời gian cho mình,mẹ sợ cô không lập gia thất,mẹ sợ sau này không ai chăm sóc cô nên luôn thúc giục cô phải dẫn bạn trai về.