Em Là Nhà

Chương 120 :

Ngày đăng: 18:07 30/04/20


Bình thường thì sáng ở nhà tám giờ mới xuống bên dưới, nhưng hôm đó 5 giờ mình đã lọ mọ rồi, xào chút miến với rán miếng bánh chưng, anh thích ăn gì thì ăn. Phải ăn sớm cho xuôi xuôi, không tý nữa lái xe lại xóc bụng ý.



5 rưỡi lay anh dậy, đánh răng rửa mặt ăn uống xong, bảo nghỉ ngơi một lúc rồi đi cho thong thả, còn kịp giờ chúc Tết họ hàng. Thế nào mà cái người này lại cứ nấn ná mãi.



Kiểu như anh ngồi mười phút nữa thôi, ừ mười phút thì mười phút. Ôm riết lấy mình không à, hít hít hà hà quyến luyến lắm. Thỉnh thoảng thì nói vài câu linh tinh, mình dặn anh chốc đi cẩn thận, anh thì tính toán tận bốn ngày nữa mới được gặp nhau.



Hơi buồn buồn, nhưng bù lại sắp cưới rồi còn gì, nhắc tới vui vẻ hẳn lên.



-“Đây là lần cuối cùng thôi, sau này vợ ở đâu anh ở đó…”



Mình phì cười.



-“Gớm, thế lúc đằng ấy publish paper rồi đi hội thảo cả mấy tuần thì sao?”



-“Nếu trong nước thì anh đi về trong ngày thôi, còn ngoài nước thì em đi theo anh, đằng nào quán bánh thiếu em có sụp được đâu.”



-“Nói vậy thôi, cưới nhau về lại chán òm ra ý mà…”



Anh khẽ nhá tai mình cương quyết.



-“Ừ cứ cho là thế đi, nhưng những lúc anh không chán thì em phải đi theo anh đấy nhé.”



-“Được rồi, giáo sư già đâm lẩm cẩm rồi đấy, lo xa quá.”



-“Kệ tôi.”







Lúc bên anh thì tỏ ra bình thường cho người ta đỡ sốt ruột thế thôi, chứ lúc anh lên Hà Nội lòng mình cũng trống trải não nề lắm, nhớ bỏ xừ đi được.



Rồi cái ngày ấy cũng tới, sớm mồng bốn nhà mình bắt đầu bắc rạp rồi, nhân viên đàn em cũng về đầy đủ. Cộng cả cô bác chú dì nên đông người giúp, nhà mình tự nấu cỗ luôn.



Chịu trách nhiệm quán xuyến chính vẫn là mình, mẹ bảo mệt thì thôi. Nhưng đám cưới cả đời có một lần, mình muốn lo chu toàn. Thế nên bận tối mắt tối mũi, mãi tới buổi tối mới rảnh rang tiếp chuyện mọi người một chút.



Mấy bác lớn lớn thì cứ nức nở mãi, nghe nói Nguyệt được làm dâu nhà đại gia, nghe bảo chồng Nguyệt là giáo sư nổi tiếng lắm, không biết phải tu mấy kiếp mới được đây.



Vâng, Nguyệt cũng thấy đúng, bẽn lẽn cười thẹn.



Hết một lượt mới tới chiếu của mấy đứa đàn em, coi như người nhà cả mà nên mình không câu nệ. Vừa ló mặt chúng nó đã kéo vào bắt uống rồi phạt tới tấp.
-“Trời ơi sao khổ thế không biết, thím vừa nghe tin, các con ơi tình hình thằng Tùng như nào rồi, sáng sớm đã đi đâu để mà đâm vào xe tải chứ?”



Toàn thân mình lạnh cứng luôn, run rẩy chạy ra ngõ chặn bọn kia.



-“Được, nói cho bà biết vậy, nghe bảo sắp vào được nội thành rồi thì xảy ra chuyện. Con motorsport nát vụn, lỗi là phía nó, lái xe trong tình trạng say khướt, giờ bệnh viện gọi người nhà tới gấp, có vẻ đợt này khó qua rồi, giờ không đi nhanh không kịp gặp nó lần cuối nữa đâu…”



-“Ừ…ừ…tao đi với…”



-“Chị dở à, xe rước dâu về tới Đồng Văn rồi đấy…”



-“Bà ở nhà lấy chồng đi, nó sẽ thông cảm cho bà thôi.”



Mỗi người nói một câu, ba mẹ, bà Nga, em út lao vào khuyên nhủ mình. Chưa khi nào mình thấy loạn đến vậy, giây phút ấy, những gì nó nói, những thứ nó tâm sự, đột nhiên ùa về.



Cớ sao mình vô tâm đến thế?



Lồng ngực đau nhói từng đợt, cảm giác như bị ai nghiền vụn vậy.



Tất cả, tất cả là tại mình.



Giá như tối qua, mình nghiêm túc nghe chuyện, giá như mình nói mấy lời an ủi động viên nó.



Giá như…



Nó cũng như người thân trong nhà vậy, từ bé tới lớn luôn đi theo, chẳng để ai bắt nạt mình cả. Mình được như ngày hôm nay, tính ra cũng một phần nhờ thằng bé.



Đã có ai, từng trong tình huống này? Nếu có, lựa chọn của họ là gì đây? Rốt cuộc nên làm thế nào?



Đám cưới không cô dâu, liệu sẽ ổn?



Có thể anh sẽ rất giận.



Có thể người thân sẽ bẽ mặt vì mình,



Có thể ba mẹ chồng ghét mình,



Nhưng thực sự, mình…thực sự, mình phải nhìn mặt nó lần cuối. Mình không muốn cả đời sống trong ân hận.