Em Là Nhà
Chương 144 :
Ngày đăng: 18:07 30/04/20
Mình còn mắc công việc ở đây nên muốn ở lại thêm nửa tháng nữa, giáo sư thế là cũng bám vợ, chẳng thèm về Hà Nội luôn.
May mà cái nghề nghiên cứu, đơn giản kết bạn với giấy với bút ngồi đâu cũng làm được chứ không thì cũng bất tiện, giáo sư lại mang tiếng vì gái bỏ nghiệp thì khốn.
Có em bé mà, chồng chiều lắm.
Thực ra thì nói cho thuận miệng chứ chồng lúc nào chả chiều.
Hai đứa mình, một đứa tào lao một đứa cẩn thận nhưng được cái nhiều chỗ hợp nhau, đặc biệt đều thuộc tuýp người sống đơn giản, ở phố Huế thấy được, về Royal khá tốt, thậm chí giờ nhà cấp bốn cũng ô xờ kê luôn.
Nhà cửa chẳng thành vấn đề luôn, cứ có nhau ăn cháo cũng thấy vui rồi.
Nhiều người nghe không tin đâu, tưởng mình văn vẻ hay màu hồng hoá tình yêu, nhưng mà hoàn toàn thật lòng đấy. Trên thế gian này, đích thực có một người như vậy, một người cho bạn cảm giác đi đâu không quan trọng, quan trọng là có anh ấy ở bên.
Mọi việc ổn rồi thì cũng hay về nhà thăm ba mẹ, cách có mấy chục phút lái xe mà, thế nào mà mẹ lại bảo mấy hôm nữa xong việc dưới đấy thì về nhà ba mẹ chăm.
Mình đang gặm dở cái đùi gà, chưa kịp ý kiến ý cọ gì ông xã đã gật đầu tán thành. Anh bảo ở quê không khí sạch hơn, trang trại quanh năm xanh mát tốt cho cả mẹ lẫn con.
Ừ thì thế đi.
Mẹ Vân nghe tin thì giận, nhưng rồi nể mặt hai đứa nhỏ mà cho qua. Mẹ và ba Quốc cũng về thăm hai vợ chồng mình thường xuyên, hình như là tầm hai tuần một lần thì phải.
À ba mẹ chồng mình ổn rồi nhé, tình cảm lại thắm nồng như xưa, thỉnh thoảng không có người còn kêu nhau anh anh em em ngọt xơn xớt luôn, có lần bị mình phát hiện, hai cụ không hối lộ thì thôi còn vác dép doạ, rất là máu mà.
Giáo sư nghe chừng ở rể mà còn thoải mái hơn ở nhà ý.
Ở Hà Nội chẳng bao giờ thấy ngồi uống nước đàm đạo với đại ca cả mà ở nhà mình ba vợ con rể cứ gọi là cười từ sáng đến tối. Ba bê cái thúng ra vườn gieo hạt thôi mà ông xã cũng xót ruột đi theo đòi cầm hộ.
-“Cha bố nhà anh, chê ba già không mang nổi hả?”
-“Con đâu có ý đó.”
-“Cứ để ông ấy làm cho khoẻ.”
Mình nhìn ba người tíu tít mà lòng cũng vui theo, ban nãy vừa xem tivi thấy người ta bảo rượu gừng nghệ tốt lắm nên lật đật chạy ra bảo chồng.
-“Anh ơi đào em ít gừng với nghệ nhé, em ngâm rượu.”
-“Anh bận rồi, em ra mà đào.”
-“Anh bận rồi, em ra mà đào.”
Ơ, lạ thế nhỉ.
Có phải giáo sư đấy không?
-“Đùa à, em bảo này cái đó tốt lắm đấy, đào hộ em ít đi, đẻ xong em dùng cho nó trắng đẹp, anh ngắm cho sướng.”
-“Thôi cứ đen đen bẩn bẩn cũng được, trắng ra để đi mời gọi thằng nào?”
Lão này hôm nay uống nhầm thuốc rồi à?
-“Nguyệt, ra đây.”
Mẹ cười rồi dắt mình đến một chỗ đất trống, bắt đầu lấy liềm cào cào xới xới. Một hồi thì thấy cái bình to lắm.
-“Biết gì đây không?”
Mình lắc đầu.
-“Rượu gừng nghệ chứ còn gì nữa, hạ thổ từ đợt cô mang bầu lần đầu tiên cơ, thằng Trung nó đặt rượu nấu tận trên dân tộc rồi mang về nhờ ba mẹ làm đấy.”
Nghe mẹ kể mà xúc động quá, nhìn lại phía sau thấy người ta đang cầm cái cuốc vun luống mà cưng thế chứ nị, tim gan tan chảy luôn à.
Chồng ơi là chồng, em yêu chồng phát điên lên được ý!