Em Là Nhà

Chương 29 :

Ngày đăng: 18:06 30/04/20


Mãi nhiều năm sau, mình mới thấm được những gì bà ấy nói. Nhưng ngay lúc này, đâu có nghĩ được gì. Đầu óc còn đang mông lung chuyện quán bánh ngọt.



Vốn liếng cũng gọi là tạm, về mặt bằng, bốn năm trước, mình có mua một bãi đất trống ở Mỹ Đình. Ngày đó chỉ nghĩ thương con bạn, nhà nó có việc gấp nên mình lấy hộ thôi chứ không nghĩ bây giờ chỗ đó lại nhiều dân cư, phát triền như vậy.



Mở quán ở đây nói chung cũng hay.



Vấn đề là, đất đứng tên thằng An.



Vâng, không cái dại nào như cái dại nào, ngày xưa suy nghĩ đơn giản, mình bận nên người yêu cầm tiền đi làm thủ tục, đằng nào cũng lấy nhau, với lại đất ngày đó chưa có giá trị, nghĩ không đáng kể.



Giờ mới rắc rối đây, nhưng là của mình tất nhiên phải đòi lại rồi, đợi bà chị đi, mình sốt ruột tới Quốc Trung.



Thấy người ta nói thằng đó đi thị sát, không có ở đây.



Hôm sau đến vẫn thế.



Hôm sau nữa thì mình sinh nghi, đòi lên gặp thì bị bảo vệ giữ, nói khó như nào cũng không được, đúng là bức xúc mà.



-"Tôi lên một tý thôi, không làm ảnh hưởng gì đâu, các anh thông cảm..."



-"Chị cũng thông cảm cho chúng tôi."



-"Nhất định hôm nay tôi phải gặp thằng đấy!"



-"Chị à, giám đốc bận lắm, nói thật không có ở đây đâu..."



Đôi bên lời qua tiếng lại thì đột nhiên hai thằng bảo vệ không cãi nhau với mình nữa, lấm la lấm lét nhìn qua phía trái. Mình cũng nhìn qua, bốn mắt đây mà! Kể ra không biết lương duyên hay nghiệt duyên, rất hay gặp hắn...một cách tình cờ.



Thấy hắn vẫy vẫy tay, đã bảo không muốn gặp lại rồi mà vẫn cố tình tìm mình. Đừng có nói là nhớ mình không chịu được nên đi theo đấy nhá!



Mình tiến tới chỗ hắn, định nói cho rõ ràng, ai ngờ nghe câu xanh rờn.



-"Anh không gọi em!"



Ngó lại, thấy hai đứa bảo vệ cũng đang đi tới.
-"Xin lỗi, mau!"



-"Bà đ.. việc gì phải xin lỗi..."



-"Được, từ hôm cưới tới giờ nhịn em quá nhiều rồi, hôm nay thì đừng có hối hận!"



Muốn làm gì? Định đánh mình ư? Hèn!



Mình sai rồi, thằng đó còn hèn hơn thế. Ánh mắt hắn nóng như lửa, cứ thế tiến về phía mình, tay bắt đầu khùa khoạng.



-"Chó má, bỏ tôi ra!"



-"Sao? Em nói em tình nguyện làm người thứ ba cơ mà, em quên rồi à? Bây giờ anh cho em cơ hội..."



Giọng hắn cợt nhả, phát tởm.



Mình nhổ vào mặt hắn, con ngươi hắn long sòng sọc, bóp má rồi cắn mình, đau điếng.



-"Tao khinh bỉ mày, thằng chó, tao sẽ nói cho con Vi..."



-"Cứ nói đi, cứ hét đi, xem ai tin con điên như em...ngoan nào, giờ vợ anh ở cữ, tranh thủ thời gian này ngoan ngoãn, anh ắt cho em ở bên; thực ra lúc trước vì nghiệp lớn, anh mới phải tuyệt tình với em, nhưng giờ mọi thứ dần ổn định rồi..."



-"Bà nguyền rủa cả nhà mày..."



-"Em biết không, nếu ngày xưa cái lúc quan trọng em không nằm yên ngoan ngoãn rồi bẽn lẽn sụt sùi mà ngông cuồng một chút như này, có phải hay không? Càng thế càng quyến rũ..."



-"Thằng bệnh hoạn..."



-"Không phải sợ, hôm nay, nhất định chúng ta sẽ hoàn thành bước cuối cùng mà trước kia bỏ lỡ..."



-"Đồ chó má, bọ rệp, ma quỷ bắt mày đi..."



Mặc ình chửi, mình hét, hắn đưa tay tháo cà vạt, cười đầy tởm lợm.



Mình...cuộc đời mình...



Còn có thể bất lực,



Còn có thể nhục nhã hơn được không?



Lạy trời lạy phật, giúp mình thoát khỏi thảm cảnh này, mình thề mình từ giờ sẽ sống thật tốt, thật tươi vui.



Con Vi, nó lấy được thằng chồng như này, là quả báo lớn nhất đời nó rồi, mình không cần phải quá uất hận làm gì nữa.



Cầu trời, thương con...