Em Là Nhà

Chương 32 :

Ngày đăng: 18:06 30/04/20


Xong việc thì mấy đứa về quán mình đánh chén.



Tuổi trẻ, được ba mẹ ủng hộ, mình khát khao lập nghiệp với ước mơ cháy bỏng. Cũng giống bọn nó, đứa mở quán bia, đứa mở karaokie, đứa lẩu nướng, đứa buôn áo quần, ...mình là quán bánh cổ truyền.



Cũng chưa kịp nghĩ, là mình lại đang sống trong một cái xã hội coi trọng bằng cấp đến thế. Chẳng bao giờ tưởng tượng nổi, không có bằng đại học, đồng nghĩa với vô học.



Có lẽ từ giờ, mình cũng chỉ nên giao du, kết bạn với những người như mình thế thôi, cho đời nó tươi đẹp.



-"Ổn chứ?"



Tin nhắn đến, dạo này có một số lạ rất hay nhắn tin ình, sáng thì "Chào ngày mới!", tối thì "Ngủ nhé!", thi thoảng hâm dở lên thì "Trời đẹp!", "Mưa rồi!", "Khoẻ không?", kiểu phong cách rất kiệm lời, mấy con nhân viên, đứa thì bảo hay anh nào thích thầm chị, đứa thì bào chị cẩn thận không dạo này lừa gạt nhiều lắm.



Ổn chứ? Giờ thì mình nghi rồi đây! Là ai mà hỏi mình ổn chứ?



Chỉ có thể là một trong mấy thằng đang ngồi đây, biết rõ mọi chuyện mình vừa tỷ tê. Thằng nào trêu mình thế?



Thằng Đức chăng? Vừa đi vệ sinh vào?



Thằng Tùng? Thấy thò thụt dưới bàn?



Hay thằng Dũng? Đáng nghi nhất, đang cầm điện thoại!



-"Chị Nguyệt, chết rồi, con Vi tìm chị!"



Chưa kịp dò xem thằng nào giở trò, đã lại có chuyện.



-"Có cần bọn em xuống không?"



-"Thôi khỏi, mấy đứa cứ ăn uống tiếp đi, chuyện đàn bà xen vào làm gì."



Mình uống nốt cốc bia, thản nhiên xuống dưới tầng một, bảo nhân viên đem bánh xèo mà chị Vi thích ăn nhất rồi mới ra gặp nó.



-"Tao tới không phải để ăn!"



-"Vậy hả? Thế tới làm cờ gì?"



Mình hỏi. Nó tức giận ném xấp ảnh về phía mình. Việc gì phải chụp lại, mình làm thì mình nhận chứ có gì đâu!



-"Mày hành xử như một đứa thiếu văn hoá thế hả? Loại đàn bà vô học, bẩn tính, hay mày chưa hết điên?"



Ranh con, cứng vãi cả đ...



-"Từ bao giờ vẽ lên xe của mình lại là thiếu văn hoá?"



-"Mày mơ tưởng hả? Xe nào của mày? Ôi trời ơi, chẳng biết nói gì với mày nữa, Nguyệt ơi, mày đáng thương quá, tỉnh lại đi, đừng mơ tưởng nữa? Có cần tao gọi người tống mày vào trại tâm thần lần nữa không?"
Hắn không nói gì, chỉ mở ví, rút cái thiệp nhỏ để xuống mặt bàn.



Trên đó, có chữ viết, cả chữ kí của mình nữa. Cái này là đưa cho anh Trung thần thánh cơ mà?



-"Anh..."



Hắn ngập ngừng.



-"Chị ơi nguy lắm, chị Mai thì về rồi nhưng cái bà già đó..."



-"Làm sao?"



-"Bà ấy bảo bà ấy là người có học, có văn hoá, không như..."



-"Không như tao chứ gì? Muốn gì?"



-"Bà ấy nói cho chị hai sự lựa chọn. Một là giờ xuống gặp nói chuyện tử tế, hai là bà ấy sẽ bảo ông thông gia cho người san bằng cái quán này, từ giờ chị đừng có hòng mà ngóc đầu lên được ở cái đất Hà Nội..."



-"Chị nhanh lên đi, bà ấy còn mang theo hai thằng lực lưỡng trông kinh lắm!"



-"Khách khứa dưới kia đang loạn lên cả rồi chị ơi..."



Bà nhà nó, chó cậy chủ hả? Điên cả tiết, nóng cả máu.



Vừa được mấy ngày tươi đẹp, cái lũ này chúng sướng quá dửng mỡ hết rồi à?



-"Con Loan gọi bọn thằng Đức thằng Tùng đến đây, còn bọn mày nữa, có gì mà run với chả sợ, để đấy, tao xuống xử lý!"



Bỗng dưng, mình bị kéo lại, đang khí thế chiến đấu ầm ầm, tất nhiên là bực rồi.



-"Bỏ ra!"



Hắn đột nhiên đứng dậy, năm ngón tay vụng về đan vào tay mình, giọng nói chắc nịch.



-"Anh đi cùng em!"



Câu nói rất đơn giản, cớ sao, tim mình đập?



Cái nắm tay nhẹ nhàng, cớ sao ấm áp lạ thường?



Ánh mắt kiên định thế kia, cớ sao thấy nóng bỏng?



Sống mũi, sao cay cay?