Em Là Nhà
Chương 34 :
Ngày đăng: 18:06 30/04/20
Xong xuôi, mới nhớ ra còn người đang đợi. Mình lật đật lên lầu, thấy hắn đang ngồi nhìn xa xăm.
-“Ổn cả chứ?”
-“Tất nhiên rồi!”
-“Ừ!”
Chiếc thiệp nhỏ cùng chữ kí của mình vẫn ngay ngắn trên mặt bàn, hắn khuấy cốc nước, ngập ngừng nói.
-“Em biết anh tên gì không?”
Mình ngẩn ra, ăn nhờ ở đậu nhà hắn bao lâu, bắt nạt hạnh họe hắn, giờ đến cái tên cũng chẳng biết.
-“Anh tên là Trung!”
Trung? Vậy là làm việc cùng chỗ thằng An phải không?
-“Chị Nguyệt, bát chén giờ sao hả chị? Bàn ghế nữa?”
Tiếng nhân viên gọi với, mình đáp.
-“Bát chén thì phải thay mới chứ còn gì nữa, bảo con Hiền đi mua, bàn ghế cái nào sửa được thì sửa, không thì thay…”
Tự dưng thiệt hại không đâu, nghĩ tới lại bực hết cả người, mình dặn thêm.
-“Từ nay con Vi, thằng An, anh chị em dây mơ rễ má nhà chúng nó, kể cả họ hàng xa tám đời, không cho bước chân vào quán, mày thuê thêm thằng bảo vệ nữa, lúc rỗi thì dắt xe, trông xe cho khách với thằng Duy, có chuyện thì phải chặn cửa, chết cũng không được cho lũ chó vào làm càn, không được thì gọi cho chị hoặc anh Đức…”
-“Dạ!”
Mình tu chai nước, quay sang.
-“Trung…anh chính là cái người cứu tôi hôm nọ phải không? Thực sự biết ơn anh nhiều lắm, nhưng cũng hi vọng anh không phải cháu chắt chút chít gì của Quốc mặt ngựa, nếu không, chắc tôi phải tiễn anh ra khỏi cửa rồi, suất ăn bánh một năm tôi đành đền bằng tiền mặt, mong anh thông cảm…”
Hắn ho sặc sụa, mặt hơi đỏ, sau đó mới bình tĩnh nói.
-“Ừ thì anh tên là Trung, nhưng không phải người cứu em, cũng chẳng liên quan gì tới người em vừa nhắc, cái thiệp này là bạn anh cho, bạn anh cũng tên là Trung, bạn anh nói không thích ăn bánh, mà anh lại thích ăn…”
-“Vậy hả?”
-“Ừ!”
-“Vậy anh làm nghề gì?”
-“Ừm, chủ yếu là research, thỉnh thoảng có nơi mời thì dạy…”
-“Kiểu là giảng viên đó hả?”
-“Pha anh cốc nước chanh!”
Hắn cũng lạ, ba bốn nhân viên ở đấy, nhưng cứ bắt gặp cái mặt mình là sai, hết cái này tới cái kia.
-“Chỉ khuyến mại bánh thôi.”
-“Anh trả tiền!”
-“Nước chanh chủ quán đích thân pha thì hai trăm ngàn một cốc.”
-“Ừ!”
Thế mà mình cũng lật đật đi pha mới sợ chứ, không hiểu nổi mình mất, chắc là mình tham tiền thôi, đúng vậy, không có gì phức tạp cả!
-“Của anh đây!”
Hắn uống một hơi rồi hỏi.
-“Ngon lắm, em uống không?”
Hắn lúc nào cũng vậy, điệu bộ từ tốn, tao nhã, nói năng nhẹ nhàng. Hắn với mình, đối lập nhau luôn. Dạo gần đây ở cạnh hắn, mình cứ bị đơ đơ kiểu gì ý.
-“ Nguyệt ơi nem chua này!”
Giọng thằng Đức ồm ồm. Mình thích ăn nem chua lắm, cho nên lần nào nhập đồ nhắm nó cũng để dành một ít đem sang cho mình.
-“Gọi bọn kia không?”
-“Bà già lắm chuyện, bọn nó đâu có thích ăn…”
-“Chị xuống lấy bia nhá!”
-“Không cần, mang đây rồi, bia này tự ủ đấy, uống thử xem…”
-“Thật á? Giỏi ghê vậy!”
Mình hớn ha hớn hở chạy qua chỗ nó thử bia, cũng được. Thằng này tài vcl. Khổ nỗi, vừa nhấp được một ngụm, bóc được cái nem chua tay thấy run run, ánh mắt từ phía đằng kia, lườm lườm đến ghê.
Không phải chứ? Hay là mình tự tưởng tượng?
Lưỡng lự một lúc, định ngó lại lần nữa cho chắc, đã thấy tờ hai trăm ngàn đặt ngay ngắn trên mặt bàn, chủ nhân của nó cảm ơn rất lịch sự, sau đó rời quán.
-“Anh cả đẹp trai nhỉ? Chị thích anh cả à?”
Thằng Đức hỏi, mình giật nảy.
-“Mày cũng quen hả? Đừng nói với tao ngày bé mày cũng quen lão nhá!”
-“Không, tại chị Nga gọi thì em cũng gọi vậy thôi, ngày chị bệnh đó, bọn em vào thăm thì chị toàn nhận nhầm là thằng kia, rồi mấy tháng sau lại nghe hai bác nói chị ở chỗ phố Huế, mấy đứa em cũng qua xem trộm, chỉ là không dám vào nhà thôi…”
-“Ừ!”
-“Nói thật đi, chị thích anh cả phải không? Thấy ngày đó chị bám anh ấy kinh khủng khiếp…”
Cái thằng, suy luận vớ vẩn. Mình bóc nem, vừa ăn vừa vứt lá chuối vào mặt nó, cảnh cáo.
-“Đập cho một trận giờ, ăn nói hàm hồ, hồi đó tao điên, biết gì đâu!”
-“Công nhận điên thật, toàn thấy đè con trai nhà người ta ra hôn, anh cả sướng vãi đạn…”
Cái chuyện mình đã muốn cho vào dĩ vãng thì nó lại nhắc lại. Hại mình cả ngày cứ thẩn tha thẩn thơ như con mất hồn.