Em Là Nhà

Chương 42 :

Ngày đăng: 18:06 30/04/20


Người ta đi rồi, mình cả ngày lẩn thẩn như con điên, trống vắng, buồn buồn.



Thi thoảng lại mở điện thoại search xem nhiệt độ ở Paris giờ là bao nhiêu, thời tiết nơi đó có đẹp không?



Đôi lúc có tin nhắn, tự dặn mình không thèm xem. Thế mà xong thì mở ra đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần.



Nghĩ nát óc mới được một tin nhắn hay ho để gửi, rồi lại ngại ngùng, chẳng dám ấn nút send.



Mình bị ngộ rồi.



Mình cần phải thoát khỏi tình trạng này gấp.



Người ta chỉ coi mình là em gái, cớ gì mà mình cứ xốn xang hết cả thế?



Ai mà thèm yêu mình chứ, Nguyệt ơi dừng lại đi mà, càng dấn thân nhiều càng tổn thương nặng mà thôi.



Nói vậy mà thỉnh thoảng lại ra ngoài cồng, ngóng ngóng.



Giờ mình mới biết, có đôi khi, không hề điên, mà lại vẫn không kiểm soát được chính mình!



-“Nguyệt!”



Có người gọi, là nó, trông vẫn quý phái đoan trang như xưa, thấy nhân viên nói đợt này nó hay tìm mình lắm.



Nhưng thực lòng, mình không muốn đau thêm nữa.



-“Nguyệt, nói chuyện được không?”



-“Mày về đi.”



-“Tao xin lỗi!”



Hơi sững, tính con Mai xưa nay vốn kiêu kì, hiếm khi nó xin lỗi ai bao giờ. Nếu nó đã mở lời, có lẽ là phải suy nghĩ rất nhiều rồi.



-“Đừng giận nhé, làm lành nhé!”




Lại nghĩ tới hắn rồi, phải gạt ra khỏi đầu ngay, mình nói chuyện tiếp với cái Mai.



-“Ôi dào mày đúng là tư cách quá, thích thì chiến chứ, không có cơ hội thì tạo cơ hội, người như mày bọn con trai không đổ thì chắc có vấn đề!”



-“Ừ, thì cứ từ từ, đàn ông cái gì không đạt được một cách dễ dàng thì họ mới trân trọng…”



-“Nhưng trước đây mày đặt mục tiêu là phải lấy người có kinh tế cơ mà? Giáo sư…có danh thôi nhưng hơi nghèo thì phải?”



-“Con này, đúng là ngốc, chẳng biết gì cả, đã là giáo sư, lương cơ bản cũng là cao rồi, không kể thầy một lúc đứng tên bao nhiêu công trình nghiên cứu, mày biết năm ngoái một công trình của thầy hợp tác với hai đồng nghiệp nữa ở ENS được bên Pháp rót vốn bao nhiêu không? Nói chắc mày cũng không tưởng tượng nổi đâu…”



-“Đấm chết bây giờ, dám chê chị à, thế gia đình như nào, mày phải cẩn thận đấy, mẹ chồng cũng rất quan trọng.”



-“Nhà cơ bản thôi.”



Mình thấy nó ngập ngừng rồi chuyển chủ đề rất nhanh, như kiểu giấu giếm cái gì đó ý, phải không vậy? Hay là dạo này mình quá đa nghi?



-“Có ảnh không, xem mặt nào, xem anh nào làm chị Mai nhà mình hồn bay phách lạc nào?”



-“Thôi, hôm nào gặp trực tiếp đi, ảnh không đẹp trai bằng ngoài đời đâu.”



-“Tên gì?”



-“Bí mật!”



-“Gớm, mày thật…”



-“Thôi mà, Nguyệt xinh đẹp đừng giận nhé!”



-“Nhưng tao tò mò quá Mai ạ, tò mò không ngủ được mất, mai mày mang thầy mày tới quán đi, tao xem cao thấp ra sao?”



-“Không, ngại lắm, hay tao dẫn mày lên Viện Toán nhé, hai đứa mình đứng nhìn từ xa thôi.”



Mẹ cái con này, bọc thầy như bọc vàng. Mà nó càng thế, mình càng hứng, hai đứa chuyện trò một lúc rồi ngủ, để sáng hôm sau còn dậy sớm đi rình trai!