Em Là Nhà

Chương 65 :

Ngày đăng: 18:07 30/04/20


Đôi khi, nghĩ là một chuyện, làm được như mình nghĩ hay không, lại là chuyện hoàn toàn khác.



Giống như mình bây giờ, ngồi trong phòng khách, mang tiếng cày phim bom tấn, hồn treo tận đẩu tận đâu, phiền muộn, bực bội không tiêu tan nổi.



Nam thanh nữ tú, chưa vợ chưa chồng, đêm hôm khuya khoắt, ai mà biết được, có khi dắt nhau vào nhà nghỉ cũng nên?



Mà cần gì phải thế, xe sịn như vậy, xúc cảm dâng trào thì cứ thế hành động luôn, thời buổi này quan niệm thoáng lắm, chẳng ai lên án chuyện đó đâu mà.



Phát rồ mất, cứ tưởng bản thân vẫn thấy thoải mái bình thường, sự thật hoá ra lại là, để ý tới người ta, rất rất nhiều!



Mang tiếng rủ mình về quê, mình nói không ai đó cũng đâu có buồn gì đâu nhỉ? Còn vui vẻ với mỹ nữ nữa chứ, ghét.



Ngẩn ngơ thơ thẩn như con dở, tới lúc chuông kêu giật cả mình, đành thất thểu ra mở cửa.



Mình phải thừa nhận, thời khắc nhìn thấy khuôn mặt ấy, vui không tả nổi, cả người xốn xang, chỉ thiếu điều nhảy vào ôm chầm lấy người ta thôi. Cố lắm mới trả vờ làm lơ được.



-“Chú dì gửi đồ cho em này!”



Nhìn hắn tay xách nách mang đến tội, ba mẹ mình cũng tham thật đó, nào mướp nào bầu, mùng tơi, thiên lý, dọc mùng…thêm đôi gà, một con vịt.



Hắn gọi điện về báo lên tới nơi và giao đồ cho mình rồi cho ba mẹ yên tâm. Giáo sư vừa dập máy, mình liền nhận được điện thoại.



-“Nguyệt à, anh chưa ăn đâu con, con nấu cho anh cái gì ngon ngon nhé, tội nghiệp anh đi cả ngày vất vả.”



Ba ngọt ngào thế, mình từ chối sao nổi?



-“Muốn ăn gì?”



Giọng mình cũng không được tử tế lắm, mà hắn không giận mới lạ, ngược lại còn cười cười.



-“Ăn phở gà được không?”



-“Yêu sách thế, mất công, ai mà nấu nổi!”




-“Em cứ hờ hững vậy, anh buồn!”



Người mình mềm nhũn, run rẩy lạ thường, cảm giác không ổn chút nào, muốn né tránh, lại bị người ta dùng hai tay ôm trọn, môi kia chạm nhẹ lên cổ, cọ cọ như kiểu nũng nịu.



Không gian xung quanh tự dưng mờ ám mộng mị, mình nghe tim đập thình thịch, càng lúc càng gấp, chỉ sợ sắp nổ tung rồi.



-“Nguyệt…đừng thế nữa, tội anh lắm!”



Tên này, tên khốn nạn này, hắn cho mình ăn bùa mê thuốc lú gì đây?



Sao mình khổ với hắn thế không biết?



Mình phải cố gắng hít thở, mãi mới mạnh mẽ được.



-“Gớm, cả ngày có mỹ nữ ở bên, khổ cái lờ, anh màu mè.”



Hắn giận, không biết vì sao giận nữa? Ngồi hẳn dậy, nói rõ to.



-“Đúng vậy, người ta xinh đẹp, kiều diễm, thông minh, hiểu lý lẽ, em vừa ngu vừa đần lại còn đanh đá, một góc cũng không bằng!”



Như bị dội gáo nước lạnh, lòng tự ái tổn thương ghê gớm, mình quát lại.



-“Mịa kiếp, hoàn hảo tuyệt vời như thế sao không đi ăn tối cùng nhau luôn đi, rồi kiếm cái khách sạn nào đẹp đẹp mà nghỉ, vác mặt về đây ăn cờ à?”



-“Kiều Như Nguyệt, rốt cuộc em coi tôi là cái gì?”



-“Đ… là cái gì hết! Cút mẹ đi cho tôi nhờ!”



Mình thấy rõ sự thất vọng trong ánh mắt hắn, lòng dâng lên nỗi chua xót, mà lời đã nói ra, như bát nước đổ đi, sao có thể rút lại?



-“Được, vậy từ giờ đừng xen vào việc của tôi nữa. Nói cho em biết, em muốn làm bà Nguyệt thì tôi cũng chỉ có thể làm ông Tơ thôi!”



Cửa đóng cái sầm, hắn tức tối đi về.



Để lại mình vừa buồn vừa tức vừa ức.



Rốt cuộc hắn muốn gì? Biết thừa mình định làm mối vun vén cho hắn và con Mai nên cảnh báo? Rằng không nên nhiều chuyện?



Nhưng còn vế sau? Ông Tơ bà Nguyệt không phải hai vợ chồng à? Ý là sao?



Nói gì thì nói thẳng mẹ nó ra, không hiểu sao cái số, đã ngu ngu kém suy luận rồi mà lại toàn chơi với một lũ vòng vo, điên hết cả máu.