Em Là Nhà

Chương 72 :

Ngày đăng: 18:07 30/04/20


Ngày hôm sau tỉnh dậy đã là quá trưa rồi, người ta cũng không còn ở bên cạnh, mình tự nhiên thấy hoang mang, cứ như kiểu chỉ là giấc mơ thôi ý, liền chạy quanh nhà tìm kiếm.



Chẳng có ai cả, chỉ có mẩu giấy nhỏ, nét chữ phóng khoáng.



“Anh làm thịt cừu kiểu Pháp, hi vọng em thích. Anh có seminar, tối sẽ qua quán đón em.”



Chuyện hắn tỏ tình, là thật, là thật đó!



Phải tự véo mình mấy cái, thấy đau đau mới yên tâm thưởng thức thịt cừu, không biết nên gọi là bữa sáng hay bữa trưa nữa.



Ặc, mặn quá.



Giáo sư thật, lần nào cũng vậy!



Trách trách thế thôi, mà vẫn ăn hết, công nhận ngon, mặn nhưng vẫn thấy ngon mới sợ, đúng là vị giác của mình bị người ta thuần chủng rồi.



Xong xuôi, sờ đến túi xách thấy xấp ảnh nóng, chợt nhớ tới con Mai. Mình chắc tý phải tới nhà nó thôi, tới xin lỗi nó.



Nó tha thứ thì chính thức nhận lời hắn, nó không tha thứ, kiểu này chắc phải cạnh tranh công bằng mất. Mình lỡ thương hắn nhiều nhiều lắm rồi, và quan trọng nhất là, hắn và Mai, hiện tại cũng chẳng có gì.



Mình bắt taxi tới khu nhà nó, không ngờ gặp con xe vàng choé như cứt chó ấy, tuy bị mình tẩn một lần nhưng chắc được con Vi mang đi sang sửa, nhìn lại như mới.



Một lát, con Mai đi ra, tươi cười rạng rỡ.



Mình thử gọi điện cho nó rủ đi chơi, giọng nó làm như tiếc nuối lắm ý.



-“Chán quá, tao đang ở Viện Toán mày ạ! Tuần này nhiều việc quá…”



Ức chứ, nói thật thì chết ai? Sao phải giấu, vậy mà hôm qua đưa ảnh còn làm như căm thù thằng An con Vi lắm ấy.



Nghĩ thấy bực bực, mình bảo lái xe đi theo.



Bọn chúng rẽ vào Time City, hai hotgirl sành điệu lượn lờ hết cửa hàng này tới cửa hàng kia, trông con Mai vui vẻ phải biết, chẳng giống nó lý giải nó bất đắc dĩ phải thân với con Vi, rất khổ tâm một chút nào.



Đến đi WC cũng rủ nhau kìa? Nhất hai chị!



Mình định bụng đi về, hôm khác nói chuyện sau thì lại cảm thấy hơi có nhu cầu, đành vào giải quyết tạm.
-“Tao không tranh luận với mày chuyện đó, mỗi người một cách.”



-“Suốt ngày ra gặp con Nguyệt là cách à?”



-“Thầy làm nghiên cứu, chuyện tình cảm khờ quá, mà tao chủ động thì cảm thấy mất mặt, nên cần nó làm chất xúc tác, còn dùng nó nhiều nhiều.”



-“Nói thật, mày và nó đặt cạnh nhau, đến thằng đần cũng sẽ chọn mày, sao mày cứ phải so đo với nó thế? Lão Trung chắc chỉ coi nó là em gái thôi, nghe bảo ngày xưa ở nhà nó mà.”



Một ả thắc mắc, một ả õng ẹo trả lời.



-“Mày sai rồi, đến tư cách đặt cạnh tao nó cũng chẳng có…”



Mịa nhà mày, bà mày nhổ vào.



-“Biết chắc chắn một người như thầy sẽ không yêu cái loại ngu ngu bốc đồng như nó đâu, nhưng thỉnh thoảng thấy thầy tốt với nó quá, lại thường xuyên ra quán bánh, tao rất ngứa mắt.”



-“Thế cho nên mày muốn thằng anh tao thấy nó làm loạn, không ra thể thống gì à?”



-“Đây là tao tốt bụng thôi, giúp thầy nhận thức được mà tránh xa cái loại rác rưởi đấy, đến nói chuyện với thầy, tao cũng cảm thấy nó không xứng.”



-“Nghĩ lại bực cả mình, mẹ tao chuyển hết cổ phần cho lão rồi, mà rõ ràng thằng cha chẳng liên quan gì tới công ty cả. Mày nhớ lời hứa đấy, tao giúp mày về làm dâu, mày lấy lão ấy rồi thì ngọt nhạt nịnh lão ấy chuyển lại sang cho vợ chồng tao…”



-“Nhất trí…còn phần của ba mày cơ mà, lo gì…”



-“Được rồi, mày trang điểm kĩ quá đấy, tô đi vẽ lại, ra được chưa?”



-“Phải làm cho giống để mặt mộc chứ, mày thật!”







Đắng.



Nghẹn.



Uất điên cả người, không biết kiếp trước có phải mình làm việc gì có lỗi với bạn bè không mà kiếp này nhục thế không biết?



Bây giờ có nên xông ra vả cho mỗi đứa vài cái?



Hay là, mình có thể giả bộ không biết, tương kế tựu kế, chơi lại con Mai y như thằng Tùng?



Làm như vậy, liệu có tiểu nhân quá?



Nhưng mà cục tức này, mình nuốt không trôi, ức đến nỗi sắp không thở được mất.



Nóng hết cả máu, con ranh con, loại mất nết.



Đợi đấy, đợi bà mày xử mày!