Em Là Nhà

Chương 77 :

Ngày đăng: 18:07 30/04/20


Kế hoạch kể ra sẽ rất hoàn hảo nếu như lúc mình vừa bước xuống tầng một không gặp ai đó.



Hắn kéo mình vào nhà kho gần đấy, giật lấy xấp ảnh trên tay, xem một hồi, gương mặt tối sầm, cảm giác như muốn bóp chết mình lắm ý, chẳng hiểu nổi sao hắn lại giận đến như vậy?



-“Em, thực ra vẫn còn quan tâm tới người cũ?”



-“Anh nói linh tinh gì đấy…”



-“Thế ảnh này từ đâu? Cho cả người đi dõi theo nhất cử nhất động của hắn, không quan tâm thì là gì? Đúng là thời đại thay đổi, xã hội giờ, phải chăng đàn ông càng đểu càng quyến rũ?”



Không hiểu nổi người này bị hai đứa kia bơm đểu những gì nữa, rất là bực mà.



-“Anh điên à, ảnh này là ảnh giả, tôi hận thằng chó đó còn không hết nữa là…”



-“Đấy là vấn đề đấy, người ta bảo còn yêu là còn hận.”



-“Dở hơi mẹ nó rồi, hận thì tôi nói hận, chả nhẽ anh muốn tôi không có chút cảm xúc gì với nó, coi chó như người thường, tôi đíu thể cao thượng như thế được.”



-“Vì em còn để tâm nên mới vậy.”



Ôi điên mất, để cái đếch gì mà để, người này, đang bị ma nhập rồi, chẳng muốn tranh luận với hắn nữa.



-“Tôi mệt rồi, về đây, anh chẳng hiểu gì sất…”



Tưởng người ta cho qua, ai ngờ hắn càng kích động, tay đè vai mình, đau điếng.



-“Anh không hiểu, vậy em hiểu chắc? Em hiểu thế nào là cảm giác người ta ôm mình mà lại gọi tên một người khác không? Biết đau như nào không?”



-“Anh sao vậy? Lúc đó tôi điên loạn, anh chấp con điên làm cái gì?”



-“Không phải anh chấp, mà là anh biết, tình cảm em dành cho hắn, rất sâu đậm…anh mãi mãi…cũng không có chỗ…”



-“Thôi anh đã nghĩ thế thì tôi cũng chịu.”



-“Vậy em nói đi, chuyện hôm đó, em cho anh đáp án được không? Ngay bây giờ!”




Vừa mở cái cửa đã nhận được điện thoại, chắc là thông tin về hắn, mình gấp gáp mở máy.



-“Nguyệt à, anh cả…bác sĩ trả về rồi…”



Chẳng hiểu sao nghe nó nghèn nghẹn nói, cả người mình lạnh buốt đi, giọng run cầm cập.



-“Sao…khoẻ rồi phải không…khoẻ rồi nên được về, phải không?”



-“Sáng mai cả bọn ra viếng, bọn em sẽ đưa chị đi!”



-“Nguyệt, nói gì đi…”



-“Bà nghe rõ đây, đừng đi đâu cả, bọn tôi qua với bà bây giờ.”



-“Sống chết có số rồi, đừng quá đau lòng…”



-“Nguyệt…Nguyệt…”







Điện thoại, rơi lúc nào không hay, mình căn bản chẳng nghe được gì nữa.



Đùa à?



Ước gì người báo tin là thằng Tùng, mình còn có một tia hi vọng. Nhưng người ấy, lại là thằng Dũng, nó hiền lành thật thà ai mà không biết, xưa tới nay có biết nói dối đâu?



Cả người như bị đóng băng, đơ luôn.



Không phải, có khi nhầm rồi, cái xác đấy chắc không phải của hắn đâu.



Nhưng chả nhẽ người nhà lại không phân biệt được? Hay là bị thương mặt biến dạng?



Nói tóm lại là tên chết bầm ấy, hắn ở đâu đó thôi, chết mà dễ thế ư? Mình không tin, nhất định không tin!