Em Là Nhà

Chương 83 :

Ngày đăng: 18:07 30/04/20


-“Nguyệt, mày đừng tức giận, mọi việc không nghiêm trọng thế đâu.”



Mịa cái con này, cao cao thượng thượng, vãi cả chưởng.



Đúng là chơi với cáo thì cũng chẳng thể làm thỏ được rồi, mình giả bộ sửng sốt, vỗ vỗ vào mặt nó, tươi cười toe toét.



-“Giận gì mà giận, mày nhạy cảm thế, tát yêu một cái thôi mà…mọi khi toàn trêu nhau như thế, hôm nay mày sao đấy?”



Bạn ấy sốc phải biết, mình thân mật cầm tay nó đưa lên má, giọng đầy ngọt ngào.



-“Đây, hay cho mày tát lại tao cho hoà, cái con hâm…”



Trước mặt giáo sư đang muốn đóng vai nữ chính hiền lành yếu đuối bị bắt nạt cơ mà, giờ thì lên tiếng sao được nữa.



Mai ơi là Mai, tội nghiệp quá, lần này, bà chỉ cho mày làm nữ phụ được thôi.



Đoạn, mình quay sang người yêu, ân cần hỏi thăm.



-“Nhọc không?”



Anh thấy mọi chuyện chẳng có gì nên cũng không để ý tới nó nữa, kéo mình lại trách móc.



-“Trưa không nghỉ ngơi đi ra đây làm gì?”



-“Mắng người ta nữa, đây thương đằng ấy, làm sushi cho này!”



Vừa nói kiểu dỗi dỗi, bĩu môi phụng phịu, mở mắt tròn xoe nhìn anh ngây ngô. Hơn một tháng yêu nhau, thừa biết ai đó không có khả năng kháng cự trước cái biểu cảm này của mình mà, mặt đỏ đỏ lên kìa, yêu không chịu được.



Anh giật lấy hộp cơm, véo mũi mình một phát, ánh mắt trìu mến lắm, rồi không kiềm được lại bẹo má thêm phát nữa.



-“Thôi em về đây, xong việc về sớm nha.”




Tai mình đỏ rực luôn, giây phút người ta chạm vào, rồi nhẹ nhàng hôn lên đó, khẽ khàng nhá nhá, toàn thân như nhũn ra, nóng râm ran, ngượng ngùng lấy tay che mắt anh.



Thực ra hành động đó chỉ là phản xạ thôi, phản xạ hết sức tự nhiên của con gái, chẳng có ý gì cả. Khổ là mình lại yêu phải người tử tế khờ khạo quá, anh nghĩ mình phản đối nên ngập ngừng xin lỗi, còn lập tức giúp mình chỉnh đốn lại mọi thứ.



Nghe bảo đối với đàn ông, “cơm chay” là không dễ dàng gì.



Nhưng biết làm sao? Chả nhẽ giờ mình chủ động khêu gợi, ở bên nhau nhiều nhưng tính ra cũng là mới yêu thôi mà, ngại chết, thôi kệ vậy đi.



Không khí yên ắng quá, một lúc sau mình đành kéo anh vào lòng, thơm nhẹ lên má người ta rồi vỗ vỗ lưng. Anh cũng cười rồi nắm tay mình cắn yêu, hôm đó hai đứa ngủ tiếp tới năm giờ hơn hay sao ý.



Lúc dậy thấy chân bị anh cầm, còn bị lườm mới giật mình nhìn xuống. Thành quả của con Mai đây mà, mình quên khuấy mất, từ sáng tới giờ máu khô bết lại thành cục đen đen bẩn bẩn, trông phát tởm.



Người yêu xuống nhà lấy chậu nước sạch, bông với ít thuốc, sau đó lặng lẽ xử lý, một lời cũng không nói.



Chết, kiểu này là giận rồi đây.



Thôi đành, làm màu la hét ầm ĩ.



-“Á, đau quá, đau vãi…anh nhẹ tay chút đi…đau…”



Có người bực, quát to không kém.



-“Đi với chả đứng, cô lớn tướng rồi đấy, biết không?”



Toi mất, mình dại trai quá. Bị mắng mà vẫn thấy yêu, vẫn thấy ngọt ngào mới vãi chứ, rồi cũng không đôi co, hiền lành ngồi trên giường mặc kệ anh bên dưới làm gì thì làm, mình không nhận ra chính mình nữa luôn.



Anh lau rửa rất tỉ mẩn cẩn thận, xong xuôi liền nhẹ nhàng cúi xuống, hôn lên lòng bàn chân mình.



Cảm giác ấy, hơi nhột nhột, nhưng ngọt lắm, ngọt thấu xương thấu tuỷ, hạnh phúc ngập tràn.